Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Thời Tiểu Niệm! Có phải em không tới hay không? Được! Bây giờ anh sẽ lập tức đi tìm em! Để xem em chạy tới chỗ nào được!” Cung Âu không vui lớn tiếng nói.
“Tôi đã ở bệnh viện.”
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, bên trong đôi mắt trong suốt không còn do dự nữa, mà là kiên định.
“Thật sao?” Trong nháy mắt giọng của Cung Âu đã thay đổi, mang theo một tia mừng như điên, sau đó lại kềm chế xuống, ho nhẹ một cái: “Vậy tại sao anh lại không thấy em, có phải đang lên thang máy hay không?
Bên kia truyền tới một ít tiếng động, giống như là tiếng nhảy xuống giường vậy.
Rất lớn.
Một bệnh nhân như anh lại nhảy xuống giường?
“Tôi đang ở trong vườn hoa của bệnh viện, anh đến đây đi, chỉ một mình anh tới, có được không?”
Thời Tiểu Niệm bình tĩnh nói.
Hôm nay, cô phải nói rõ hết với Cung Âu.
Cái vực sâu này, anh đã từng muốn kéo cô cách xa ra, nhưng anh hối hận, bây giờ, để cô đến kéo anh.
Cô vừa nói xong, điện thoại liền cắt đứt.
Chưa đến năm phút, Cung Âu đã đứng trước mặt cô.
Như một cơn gió.
Anh mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác màu xám tro, vải băng màu trắng trên trán đã được tháo ra, chỉ còn một miếng băng hình vuông, sắc mặt của anh tốt hơn hai ngày trước, gương mặt anh tuấn, trừ vết thương, cũng không tìm thấy chút tỳ vết nào, chỉ có một vết thương sâu đậm trên lỗ tai.
Anh đứng ở đó, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, trên bàn tay thon dài xách một giỏ trái cây.
“...”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
Không phải cô đã quăng giỏ trái cây này rồi sao?
“Em mua à?”
Cung Âu rũ mắt nhìn cô hỏi, đôi mắt đen u ám, vẻ mặt đắc ý.
Cũng biết tự mình xách quà tới.
Người phụ nữ này có tiến bộ.
Thời Tiểu Niệm chần chờ một giây, sau đó gật đầu: “Là tôi mua.”
“Vậy tại sao không cầm vào? Còn để trên thùng rác, em cũng biết để như vậy rất xấu hay không?” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, tự ý ngồi bên cạnh cô, đưa tay xé túi đựng bên trên xuống, lấy từng quả từng quả trái cây ra, sau đó sắp xếp lần nữa.
Tầng thứ nhất để cái gì, tầng thứ hai để cái gì, anh đều tự quyết định, đều có một quy luật của chính mình.
Quả nhiên, căn bệnh rối loạn hoang tưởng của anh còn chưa có chữa trị hết.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, lặng lặng nhìn người đàn ông trước mắt, anh có một gương mặt đường ranh thâm thúy, anh tuấn bất phàm, thông minh cơ trí như vậy, mang đến những khoa học kỹ thuật chưa từng có cho mọi người.
Anh đáng giá có được những thứ tốt hơn, mà không phải cứ dây dưa lặp đi lặp lại với một người phụ nữ như cô.
Tổn thương người, càng tổn thương mình.
Cô nhìn anh chăm chú sắp trái cây, đột nhiên hỏi: “Đau không?”
Nghe vậy, Cung Âu ngước mặt nhìn cô một cái: “Bây giờ mới biết có phải đã chậm một chút rồi hay không? Vết thương của anh cũng đã lành hết rồi.”
Bất quá chỉ là may mấy mũi kim mà thôi, đã dùng bác sĩ giỏi nhất, ngay cả sẹo cũng sẽ không còn.
“Tôi không phải hỏi vết thương này.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.
Thời Tiểu Niệm nhìn vào đôi mắt đen của Cung Âu chằm chằm, đưa tay chỉ thân thể anh, chậm rãi nói: “Ý tôi là cái này, cha anh đánh anh, cùng với, anh tự làm mình bị thương.”
Cung Âu đang cầm một quả đào trên tay, nghe vậy, lập tức nhíu mày lại, tức giận nói: “Ai nói với em, lão già Phong Đức kia phải không?”
“Tự tôi biết.” Thời Tiểu Niệm nhìn anh chăm chú: “Bị thương ở đâu?”
“Đã lành hết.”
Cung Âu trầm giọng nói.
Thời Tiểu Niệm chủ động ngồi gần hơn, cách giỏ trái cây hung hăng kéo cổ áo Cung Âu một cái, mấy nút áo rơi xuống đất.
Cung Âu bị nắm không kịp đề phòng.
Cổ áo của anh bị cô xé toang một đường, cô nhìn thấy một dấu vết thật sâu dưới da ở xương quai xanh của anh, đây là vết thương, đây căn bản là vết thương đã trải qua ba tháng còn chưa có lành lại, còn rõ ràng như vậy.
Có thể tưởng tượng, lúc anh bị đánh nặng bao nhiêu, đau bao nhiêu.
“...”
Cung Âu thật sâu nhìn cô chằm chằm, muốn kéo tay cô xuống, nhưng ngón tay cô lại nắm chặt cổ áo, chạm vào da, giống như đang khiêu khích trái tim anh vậy, vừa tê vừa nhột.
Bỗng nhiên anh không nỡ để tay cô rời đi.
Thời Tiểu Niệm nhìn vết thương kia, bỗng nhiên sợ hãi, không dám kéo xuống nữa, không dám nhìn tới càng nhiều vết thương hơn trên người anh.
Tay cô từ từ rơi xuống.
Cung Âu rất muốn nắm tay cô trở lại, nhưng nghĩ một chút sau này còn có thời gian, vì vậy bỏ qua.
“Đau lắm sao?” Cô hỏi, giọng nói vừa ra khỏi miệng liền liền tắt, phát âm khó khăn.
“Không đau, lúc bị thương cảm thấy vô cùng thoải mái!”
“...”
Thời Tiểu Niệm ảm đạm nhìn anh chằm chằm, hốc mắt ửng đỏ.
Cung Âu ngưng mắt nhìn gương mặt của cô, nói: “Em không tin sao? Thật mà, khi đó anh không tìm được em, cảm thấy cả người đều không chịu nổi, bị đánh một trận ngược lại thoải mái hơn.”
“Cung Âu....”
Làm gì có ai lại nghĩ như vậy chứ.
Cung Âu nhìn cô, ngưng mắt nhìn cô thật sâu, một tay tiếp tục sắp xếp trái cây, trầm giọng nói: “Thời Tiểu Niệm, trong nửa năm tìm kiếm em, anh cũng đã tìm đến sắp điên lên rồi.”
Tìm đến sắp điên lên rồi.