Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế dài, lẳng lặng nhìn gương mặt anh tuấn của anh, đôi mắt hơi đỏ: “Xin lỗi, tôi không biết gì cả.”
Cô không biết cái gì cả.
Cô chỉ biết oán hận anh, oán hận Cung gia.
“Em không cần nói xin lỗi với anh, anh đã từng nói, vì em cho dù có bắt anh làm gì cũng là nên mà!” Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, bỗng nhiên trên mặt lộ ra nụ cười tươi: “Nhìn xem!”
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, chỉ thấy giỏ trái cây bày biện thật đẹp mắt, từng tần từng tầng, nhìn vào có một nét đẹp theo quy luật riêng.
“Quả nhiên thật là đẹp.”
Thời Tiểu Niệm hơi khó khăn nở một nụ cười.
“Vậy đi thôi!” Cung Âu nhìn cô chằm chằm, đứng lên nắm tay cô: “Đi nấu cơm cho tôi ăn, làm trước một món nhanh nhất đơn giản nhất!”
Anh đã rất lâu chưa có ăn thức ăn cô làm.
Sắp chết đói rồi.
Thời Tiểu Niệm không có hất tay anh ra, nhưng cũng không có đứng lên.
Cô cứ ngồi trên chiếc ghế dài màu trắng như vậy, thân thể bị anh kéo nghiêng về phía trước, bàn tay bị anh nắm thật chặt.
Cung Âu nghiêng đầu nhìn cô, chỉ thấy cô hơi cúi mặt xuống, mái tóc dài được ánh mặt trời chiếu lên một vầng sáng nhàn nhạt, trên gương mặt trắng nõn không có vui sướng như anh, chỉ có ảm đạm, tịch mịch, tâm sự nặng nề như vậy.
“...”
Cung Âu đứng ở đó, đôi mắt đen nhánh thật sâu nhìn cô chằm chằm, trong giây phút kia, đột nhiên anh nhận ra cái gì.
Bàn tay anh càng siết chặt hơn.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, đôi môi phấn hồng nhúc nhích, hơi chậm rãi nói: “Cung Âu, tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận.”
“Nếu như em muốn nói những gì anh không thích nghe, vậy thì không cần nói! Nếu không, anh sẽ bóp chết em!”
“...”
“...”
“Chúng ta đừng quay lại nữa.” Thời Tiểu Niệm vẫn là nói ra miệng, giọng bình thản.
“Ầm.”
Tiếng vật nặng nơi xuống đất.
Giỏ trái cây từ trên tay Cung Âu nặng nề rơi xuống đất.
Nhiều loại trái cây rơi đầy đất, bừa bãi vô cùng, một vài loại quả vỡ tan trên đất nhiễm lên một màu đỏ tươi tuyệt đẹp.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt kinh ngạc nhìn những loại trái cây hỗn độn khắp nơi kia, rút tay về.
Cung Âu nắm rất chặt: “Thời Tiểu Niệm, có phải em còn hận anh hay không? Em muốn anh làm gì, mới có thể tiêu trừ hết nỗi oán hận còn trong tim em?”
Nửa năm kia, là lỗi của anh, anh không tìm được cô.
Cô hận anh là đúng.
Nhưng mà dù sao cũng phải cho anh cơ hội sửa đổi lại chứ.
“Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ.” Thời Tiểu Niệm từ từ ngẩng mặt lên, đón nhận tầm mắt thâm thúy của anh, nghiêm túc nói: “Thật ra ra thì cũng đã lâu như vậy, giữa chúng ta đã từng cãi nhau, đã từng chia tay. Cung Âu, chúng ta phải thừa nhận một sự thật, đó là chúng ta thật sự không thích hợp.”
Giữa bọn họ, không phài yêu, mà là cưỡng cầu.
“Em vẫn là hận anh!”
Cung Âu trợn mắt, đột nhiên ngồi chồm hỗm trước mặt cô, cầm tay cô thật chặt, nóng nảy nói: “Anh thừa nhận, anh vô dụng, nửa năm kia anh không tìm được em! Vậy em đánh anh đi, em đánh anh một trận, được không?”
Đánh một trận?
Anh có biết anh đang nói gì hay không, lại hèn mọn như vậy.
“Cung Âu, anh đứng lên.” Thời Tiểu Niệm kéo anh đứng lên.
Sức lực của cô không đủ để kéo Cung Âu lên.
Cung Âu vẫn ngồi xổm ở đó như cũ, đôi mắt đen thật sâu nhìn cô chằm chằm, dùng sức cầm cổ tay mảnh khảnh của cô: “Em về nhà với anh! Bây giờ! Lập tức! Lập tức!”
Giọng nói của anh càng ngày càng nặng.
“Cung Âu anh đừng như vậy nữa có được hay không?” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói: “Không phải chuyện tôi có hận anh hay không, mà là chúng ta thật sự không thích hợp, chúng ta quay lại, cũng sẽ giống như trước vậy, không ngừng cãi nhau.”
“Chúng ta không thích hợp chỗ nào chứ?” Đột nhiên Cung Âu đứng lên, hét: “Thời Tiểu Niệm! Anh tìm em nửa năm, tôi bỏ N.E xuống không thèm để ý đến, anh hao tổn một số lớn nhân lực tài lực như vậy, chỉ đổi được câu nói này của em?”
Giọng nói của anh rất lớn.
Ông lão đang luyện Thái Cực xa xa thấy vậy tò mò nhìn lại, sau đó lặng lẽ rời đi.
“Cung Âu anh nhỏ giọng một chút.” Thời Tiểu Niệm đứng lên nói, hơi xấu hổ.
Có bệnh nhân đang nhìn về bên này, Thời Tiểu Niệm vội càng kéo anh vào trong đình, quanh đình tràn đầy cây mây và dây leo, là một không gian tương đối kín đáo.
Bước chân của cô vội vã, rất sợ bị người khác phát hiện, đôi giày đạp lên quả hồng.
Quả hồng bị giẫm nát thành bùn.
Cung Âu cúi đầu nhìn một cái, cảm giác một cước kia như là giẫm lên ngực anh, đau đến chết lặng.
Thời Tiểu Niệm kéo Cung Âu vào đình, ánh mặt trời len lỏi trên hàng mây và dây leo kia, từng tia từng tia chiếu lên thân thể hai người, cô nhìn sắc mặt khó coi của Cung Âu, nhàn nhạt nói: “Cung Âu...”
“Em nói, chúng ta không thích hợp, vậy em liệt kê ra mười điều chúng ta không thích hợp đi.”
Cung Âu cắt đứt lời nói của cô, nghiêm nghị nói.
Mười điều sao?
Hai mươi điều cô cũng liệt kê ra được.
“Vậy nếu tôi nói hết, anh có thể thừa nhận chúng ta không thích hợp không?” Thời Tiểu Niệm nhìn anh hỏi.
“....”
Cung Âu nghiêm mặt đứng không nói lời nào.
“Được, tôi nói.” Thời Tiểu Niệm lui về sau một bước, dựa vào cây cột: “Điều thứ nhất, tính cách chúng ta không hợp, lúc ở chung với nhau chúng ta thường xuyên vì bất đồng quan điểm mà cãi nhau.”
“Em chê anh?”
Cung Âu trợn mắt nhìn cô nói, sắc mặt tái xanh, bên trong đôi mắt đen xẹt qua một tia tự ti.
Anh cho là cô đang chê chứng bệnh rối loạn hoang tưởng của anh.
Nhưng mà anh, là vì cô mà không chấp nhận chữa trị, anh không cho phép tình yêu của mình với cô thiếu đi một phần nào!
“Không phải, cho tới bây giờ tính cách không phải là vấn đề của một người.” Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, cây mây và dây leo màu xanh lá cây dán lên tay cô bị gió nhẹ nhàng thổi trôi lơ lửng.