Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...” Cung Âu đứng trước mặt cô, không nói một lời.
Thời Tiểu Niệm nói tiếp: “Thứ hai, thân phận và địa vị của chúng ta không xứng, Cung gia sẽ không chấp nhận sự tồn tại của tôi.”
“Chuyện này anh sẽ giải quyết!”
Cung Âu nói bằng giọng lạnh lùng, nếu anh đã quyết định ở cùng với cô, thì anh sẽ không quan tâm bất cứ điều gì, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ.
Cô là của anh.
Anh muốn cô, không ai có thể ngăn cản.
“Thứ ba, là chuyện của Tịch Ngọc.” đôi mắt Thời Tiểu Niệm trong suốt nhìn anh, giọng nói khổ sở: “Bây giờ tôi mới hiểu được lúc đó trong lòng anh đang che giấu chuyện gì, thật ra nếu tôi là anh, tôi cũng không biết nên chấp nhận mối quan hệ này như thế nào. Nhất là khi anh ta xảy ra chuyện trong lúc lên đường đi gặp em ấy.”
Cung Âu rất kính nể anh trai của mình.
Xảy ra chuyện đó, chắc là anh rất khó chịu.
“Anh đã chấp nhận!” Cung Âu lập tức nói ngay, không do dự chút nào.
“Thật sao? Nếu như hai chúng ta ngày ngày gặp mặt, nhìn thấy khuôn mặt này của tôi, anh sẽ không nghĩ đến em trai của tôi sao? Không nghĩ đến anh của anh bị như vậy là vì đi gặp...”
“Đủ rồi!”
Cung Âu nhíu mày, ngắt lời của cô, không cho phép cô nói tiếp, sắc mặt rất khó coi.
Thời Tiểu Niệm cười khổ nói: “Nhìn đi, thật ra cho đến bây giờ anh vẫn không thể nào hoàn toàn chấp nhận, cũng có thể, trong lòng của anh đang hận em trai của tôi đúng không?”
Nếu như không phải vì Tịch Ngọc, có lẽ, Cung Úc sẽ không chết.
Anh cũng sẽ không mất đi người thân mà anh kính trọng.
“Ở trong mắt anh, em không có quan hệ gì với Tịch gia!” Cung Âu ngồi xuống ở một bên, vẻ mặt lạnh lùng.
“Không, tôi đã trở về Tịch gia, tôi yêu cha mẹ, tôi cũng yêu người em trai mà tôi chưa từng thấy mặt.” Thời Tiểu Niệm nói bằng giọng chậm rãi: “Tôi có quan hệ với bọn họ.”
Tịch gia đối với cô rất tốt.
Cô cũng rất quý trọng tình thân không dễ có này.
Cung Âu ngước mặt, ánh mắt sắc bén trừng cô, tay nắm chặt thành quyền, cắn răng, một lúc sau giọng nói hơi cứng đờ: “Em cho anh thời gian, anh cũng có thể tiếp nhận Tịch gia!”
Nghe anh nói như vậy, Thời Tiểu Niệm nhìn anh ngơ ngác, trái tim xẹt qua một tia đau đớn.
Anh thật sự muốn chấp nhận hết tất cả những thứ này?
Cần gì phải như vậy, là anh cảm thấy vết thương chưa đủ nhiều hay sao?
Bởi vì cô, mà tự mang lại nhiều sự buồn phiền không cần thiết cho mình.
“Không cần phải như vậy, cho dù anh lựa chọn ra sao tôi cũng có thể hiểu được, anh không nên tự làm cho mình khó chịu.” Lông mi của Thời Tiểu Niệm khẽ run, giành nói trước anh một bước: “Còn thứ tư, là hậu quả chuyện của Tịch Ngọc mang đến, anh đã nói cho tôi nghe.”
“Anh sẽ không để cho em chết!”
Cung Âu đứng lên đi tới trước mặt, trợn mắt lên nhìn cô, dùng sức nói từng chữ.
“Vậy anh có thể tự bảo đảm cho mình sao?” Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn anh, cố làm ra vẻ lạnh lùng nói bằng giọng châm chọc: “Anh còn chưa đủ tổn thương hay sao? Nếu như anh bị thương, anh có thể bảo vệ cho tôi tốt hay không? Nếu như tôi xảy ra chuyện gì, anh có thể làm gì cha mẹ anh chứ? Đây là điều thứ năm.”
Trên thế giới này, cho dù người có mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể nào làm cha mẹ của mình tổn thương, trừ phi người đó dẫm nát đạo hiếu ở dưới bàn chân.
“...”
Cung Âu trầm mặc, đứng trước mặt cô, hơi thở nặng nề.
“Điều thứ sáu, anh đã đính hôn.” Thời Tiểu Niệm nói, thật ra cô cũng không muốn thẳng thắn nói ra tất cả những nguyên nhân dẫn đến bọn họ không hợp nhau, điều này giống như lúc bọn họ chia tay, chỉ còn lại Hiệp ước chia tay lạnh như băng.
Nhưng mà cô phải làm như vậy.
Cô muốn kéo anh ra khỏi vực sâu.
“Đó chẳng qua chỉ là thề nguyền, không có tiến hành lễ đính hôn!”
“Ở bên trong quý tộc, không phải là thề nguyền thì không thể thay đổi hay sao?” Thời Tiểu Niệm cười khổ nói, những lời như vậy, cô cũng nghe qua không ít.
“Những chuyện như vậy anh có thể giải quyết, không cần em quản! Chỉ cần em cùng anh, thứ gì anh cũng có thể thay đổi!”
Cung Âu nói bằng giọng cố chấp.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, cười càng lúc càng khổ sở: “Sửa như thế nào, lại dùng thêm một cái lỗ tai nữa sao? Phải bị thương như vậy thêm một lần nữa à?”
“Anh nguyện ý!”
“Nhưng mà tôi không muốn.” Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn vào ánh mắt của anh nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng đầy khổ sở: “Điều thứ bảy, là bởi vì chúng ta có hai đứa con sinh đôi.”
Nghe vậy, trong mắt Cung Âu lướt qua một tia sáng, vội vàng giống như đứa bé: “Đúng, bởi vì giữa chúng ta có hai đứa con sinh đôi, nên chúng ta càng phải ở chung một chỗ với nhau! Không phải em luôn muốn có một cái nhà sao?”
“Vì chúng nó, không phải chúng ta phải càng nên bảo vệ chính mình sao?” Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại.
“...”
Cung Âu trợn mắt nhìn cô, anh và cô không có chung một suy nghĩ.