Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 712: Chương 712: Chương 375: Cung Âu, tôi không yêu anh 2




“Nếu chúng ta ở chung với nhau, Cung gia sẽ thương tổn tôi, thậm chí là giết tôi, gia tộc Lancaster và Mona cũng sẽ căm ghét anh.” Đôi mắt Thời Tiểu Niệm chua xót, giọng nói bình tĩnh: “Thật ra như chúng ta bây giờ là tốt nhất, chúng ta tách ra, những tổn thương kia cũng sẽ không đến nữa. Chúng ta không thể có một gia đình, nhưng chúng ta có thể lựa chọn làm một người cha mẹ kiên cường để con trai con gái có thể yên tâm dựa vào, anh nói đúng không, Cung Âu?”

Cung Âu đứng trước mặt, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, một lúc sau, anh nói: “Tại sao bây giờ em lại biết ăn nói như vậy?”

Trước kia cô không phải là người biết suy nghĩ như vậy.

Thì ra muốn xa nhau, có thể nói ra nhiều lí do như thế.

“Chẳng qua là tôi biết một câu, tình thế mạnh hơn con người.” Thời Tiểu Niệm rũ mắt nói.

Bị Cung gia nhốt ở tháp cao nửa năm, cô đã bị mài đi tất cả các góc nhọn.

Bây giờ, cô phải vì hai đứa con sinh đôi, làm người mẹ kiên cường, không thể để cho chúng nó mất đi cha hoặc mẹ.

“Người làm cha mẹ phải kiên cường để con trai con gái có thể dựa vào, vậy anh đâu? Anh ở chỗ nào?”

Cung Âu hỏi. Những lời này dường như là anh từng chữ từng chữ hỏi ra đến.

Cái gì cô cũng suy nghĩ đến.

Vậy anh thì sao?

Anh ở vị trí nào trong lòng cô?

“Cung Âu...” Anh còn sống, giống như sự mong đợi của mẹ đối với cô, không cần có thành tựu lớn, không cần kiếm ra bao nhiêu tiền, nhưng phải sống.

Cô chỉ cần anh mạnh khỏe còn sống, không cần vì cô mà chịu thêm bất cứ vết thương nào.

“Còn lại ba điều, em chưa nói.” Cung Âu cắt lời cô thêm lần nữa: “ANh từng nói, nếu em không nói ra đủ mười điều, chúng ta vẫn còn thích hợp nhau!”

Bá đạo như vậy.

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, ánh mắt ảm đạm, đưa tay phủi trên vai lá cây, mân môi có vẻ chần chờ,

Cô nhìn vết thương trên trán anh” “Những lí do này còn chưa đủ sao? Tôi có thể không nói sao?”

Cô không muốn anh bị tổn thương nặng hơn nữa,

Nói đến đây còn chưa đủ sao?

“Không được! Nếu em đã muốn nói, hôm nay phải nói cho sảng khoái!”

Cung Âu mạnh mẽ nói, giơ tay đưa về phía mặt cô.

Thời Tiểu Niệm theo bản năng nghiêng mặt.

Sợ anh đụng đến cô như vậy?

Trong mắt Cung Âu lướt qua vẻ thất vọng, anh cũng không chạm cô, trực tiếp lấy lá cây và dây leo sau lưng cô xé ra, vứt xuống đất, môi mỏng nói một chữ: “Nói!”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn nhìn lá cây dưới đất, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay ấn thật sâu vào lòng bàn tay của mình, cảm thấy có một chút đau đớn.

Sảng khoái nói.

Bị thương cho đủ.

Thời Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu, sau đó mới bình tĩnh nói: “Thứ tám, tôi yêu rất mệt mỏi, thứ chín: Tôi sợ yêu; thứ mười: tôi không còn sức lực nào để yêu.”

Cô nói một hơi hết ba điều.

Dứt lời.

Trong đình hoàn toàn yên lặng, không có một tiếng gió, tất cả đều rất yên tĩnh.

Cung Âu đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn, xung quanh cô tràn đầy hơi thở mạnh mẽ của anh.

Một lúc lâu sau. giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng của anh: “A, ba điều này mới là điểm chính đúng không?”

Anh cười cợt vẻ nhàn nhạt.

Cái gì mà sợ chết, cái gì là vì con cái vì cha mẹ, tất cả đều là giả.

Ba điều này mới là thật.

“Cứ coi là vậy đi.” Thời Tiểu Niệm cúi đầu, thành thật nói: “Nếu như lúc đầu anh nói với tôi về chuyện của Tịch Ngọc, tôi còn có thể can đảm cùng anh ở chung một chỗ, nhưng bây giờ, tôi thật sự không dám yêu nữa.”

“...”

Thân thể của Cung Âu cứng ngắc.

“Chuyện đã qua lâu như vậy, tôi đã quen với cuộc sống hiện tại, gió êm sóng lặng, không có sóng gió, thật sự rất tốt.” Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói: “Anh không cần tôi, cũng không bị tôi làm liên lụy, cũng không cần vì tôi mà chống đối cha mẹ của mình.”

“Ânh cám ơn lòng tốt của em! Anh không cầm em suy nghĩ cho tôi!” Cung Âu thấp giọng hô lên, trong giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ.

Anh tức giận.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt lên nhìn anh.

Cung Âu hung trợn trợn mắt nhìn cô, cắn răng nói: “Cần gì phải nói nhiều những lời hợp lý hợp tình vậy, nói giống như là cho tôi đường đi tốt nhất. Sao em không nói thẳng, chính là em không yêu tôi?”

“...” Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh.

“”Là em nói!”

Cung Âu điên cuồng la lên, ánh mặt trời chiếu xuống mặt anh, không thể nào dịu đi vẻ nóng nảy trên mặt anh.

Thời Tiểu Niệm bị sự giận dữ của anh làm cho sợ hãi, móng tay càng thêm dùng sức bấm vào lòng bàn tay của mình.

Nếu nói như vậy, có thể duy trì tất cả sự bình tĩnh hiện tại.

“Đúng, thật ra nói nhiều như vậy cũng chỉ là mượn cớ.” Đôi mắt của Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt giận giữ của anh chăm chú: “Bị nhốt ở Anh quốc hơn nửa năm, tôi càng ngày càng hận anh, thậm chí tôi tự nói với mình, tôi hận anh cả đời, tôi nguyền rủa cả đời này anh sẽ không được hạnh phúc. Nhưng bây giờ đột nhiên anh nói với tôi, tất cả chỉ là sự hiểu lầm, thật ra anh vẫn luôn yêu tôi, chưa từng buông tha cho tôi, căn bản là tôi không tin.

“...”

“Nói trắng ra, nửa năm đó đã làm tình yêu của tôi dành cho anh phai mờ đi, không còn dư lại một chút nào.” Thời Tiểu Niệm nói: “Cho nên bây giờ có giải thích hiểu lầm, tôi…. cũng đã mất đi loại tình cảm trước kia đối với anh.”

“...”

Cung Âu đứng chỗ đó, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nói: “Em lặp lại lần nữa!”

“Cung Âu, tôi không yêu anh.” Thời Tiểu Niệm nhìn đôi mắt đen của anh chăm chú nói: “Trong nửa năm đó. tình yêu của tôi đã biến mất dường như không còn nữa, thật xin lỗi.”

Cô lại nói thật xin lỗi với anh?

A, cô bị mẹ anh bắt nhốt nửa năm, ra khỏi đó lại nói không yêu anh. Rất bình thường, quá bình thường, cô lại còn lễ phép nói thật xin lỗi với anh.

Cung Âu nhìn cô chằm chằm, không nói một câu nào, cứ trợn mắt nhìn cô như vậy.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, đôi mắt đen trong suốt hiện lên vẻ kiên định: “Cung Âu, chúng ta cứ như vậy đi.”

“Nếu như anh không đồng ý thì sao?”

Hơi thở của Cung Âu đầy nặng nhọc.

“Cung Âu, tuy rằng tôi không đồng ý với tính cách của Mona, nhưng tôi không thể nào chối bỏ rằng cô ta rất yêu anh, cô ấy cũng là người phụ nữ có thể phụ giúp được anh.” Mà không phải cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.