Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 713: Chương 713: Chương 376: Cắn vai cô 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cho tới nay, cô đều để anh kéo theo sau.

Chuyện Tịch Ngọc cho cô biết, nếu hai người họ tiếp tục đi, đường đó sẽ đầy chông gai.

Biết rõ đi chân sẽ chảy đầy máu tươi, không nên liều mạng đi.

“Bây giờ em đang giới thiệu phụ nữ cho anh?” Cung Âu cười lạnh một tiếng.

“Cung Âu, chuyện đã qua thì để nó thành quá khứ đi, chúng ta nên có cuộc sống mới.” Thời Tiểu Niệm nhìn anh nói.

“Giữa chúng ta dễ dàng nói cho qua là cho qua sao? Chúng ta còn có hai đứa con sinh đôi.”

Cung Âu lạnh giọng nói.

Sinh đôi.

Nhắc tới hai đứa bé, Thời Tiểu Niệm càng dùng sức nắm chặt tay mình, cuối cùng nói: “Tôi nghĩ chúng ta chỉ như vậy, mỗi người một đứa, không phải cũng giống như gia đình li thân thôi sao?”

Cô không tin tưởng Cung gia, nhưng nếu Cung Âu nguyện ý chăm sóc đứa con thật tốt, cô nguyện ý buông tay.

“Gia đình li thân? A!” Cung Âu đùa cợt nhìn cô: “Chúng ta còn chưa cưới. Theo thường lệ mà nói, có phải em đã kết hôn với anh rồi không?”

Đúng vậy.

Thiếu chút nữa.

Thiếu chút nữa họ đã kết hôn rồi.

“Cung Âu, anh chọn chia tay, tôi chọn duy trì quyết định ban đầu, chúng ta huề nhau. Anh không thể chỉ cho phép anh nói chia tay, không cho phép tôi tôn trọng mối quan hệ của mình.”

Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn anh, lạnh nhạt nói.

Thanh âm của cô quá nhẹ, quá nhạt, nhạt đến mức lạnh lùng.

“…”

Cung Âu cắn răng, sắc mặt khó coi.

Cô lại nuốn nói anh bá đạo? Chẳng lẽ anh không thể quay đầu sao? Cô dựa vào cái gì mà không cho anh quay đầu?

“Anh đã ra ngoài rất lâu rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Tôi đi.” Cô không thể nhìn lại gương mặt anh.

Cô chống đỡ không nổi nữa.

Cô sợ nói gì thêm, sẽ mềm yếu đến rơi lệ trước mặt anh, cô không thể khóc, ít nhất là bây giờ, không thể.

Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, mới đi hai bước, cánh tay đã bị Cung Âu từ sau hung hãn nắm chặt, cô kinh ngạc quay đầu, đôi mắt đen của Cung Âu âm trầm trừng cô: “Huề nhau? Thời Tiểu Niệm, anh cho em biết, giữa chúng ta vĩnh viễn không thể nào huề nhau.”

Dứt lời, Cung Âu đưa tay dùng sức xé áo trên vai cô, giống động tác vừa rồi của cô nhưng mạnh bạo hơn.

“…”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ngây người mở to mắt, một bên vai trắng nõn lộ ra dưới ánh mặt trời.

Một giây kế tiếp, Cung Âu cúi đầu xuống cắn vai cô, răng cắn thật sâu.”

“A!”

Thời Tiểu Niệm đau đến mức khóe mắt co lại, môi run rẩy than nhẹ, nhưng cô không giãy giụa, chỉ đứng đó, mặc cho Cung Âu cắn.

Cung Âu vùi đầu trên vai cô, há miệng hung hăn cắn, không lưu giữ chút tình cảm, phát tiết tức giận trong lòng, anh giống như dã thú điên cuồng, cấp bách cần máu tươi để san bằng nội tâm trống rỗng.

Trên người cô mang theo mùi hương thoang thoảng.

Giống như một luồng gió tươi mát bay vào chóp mũi anh, khiến anh nổi điên.

Anh không để ý mọi thứ, chỉ cắn, cắn vai cô chảy ra máu, giữa môi nếm được mùi máu tươi của cô.

Máu cô rất ngọt.

“…”

Thời Tiểu Niệm đứng đó, đau đến mức thân thể run rẩy.

Cung Âu vùi mặt trên vai cô, dùng sức ngửi mùi thơm trên người cô, thưởng thức mùi máu tươi của cô.

Cô hận anh như vậy, cô không gặm nhấm đến máu anh, nhưng anh nếm được cô.

Anh thưởng thức, hô hấp trở nên ngày càng nặng nề, môi mỏng từ từ run sợ, một cánh tay vòng qua người cô, dùng sức ôm lấy, ngón tay dùng hết khí lực nắm lấy áo cô.

Cô còn chưa động đậy, không giãy giụa, người đã đau đến sắc mặt tái nhợt.

Cô cứ đứng như vậy, mặc cho anh làm xằng làm bậy, cũng không bắt anh dừng lại.

Rất lâu.

Thời Tiểu Niệm quên thời gian đã trôi qua bao lâu, Cung Âu mới chậm rãi buông ra, ngẩng mặt nhìn cô, môi mỏng dính máu tươi, mắt đen trợn mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, chặt chẽ trợn mắt nhìn, muốn từ mặt cô nhìn ra được chút manh mối.

“Tại sao em không có nước mắt?”

Cung Âu trợn mắt nhìn cô hỏi, hai tay thon dài nâng mặt cô, ngón tay ấm áp lau trên mặt cô vài lần, cũng không có một giọt nước mắt.

Chuyện hai người họ đang nói là chuyện chia tay cả đời.

Anh cắn cô nặng đến vậy, cô lại không có giọt nước mặt nào.

“…”

Thời Tiểu Niệm cứng đờ đứng trước mặt anh, hai mắt kinh ngạc nhìn anh.

“Tại sao không có nước mắt?” Cung Âu vội vã tra hỏi, hai tay dùng sức nâng mặt cô: “Em không đau sao? Em có biết không, bây giờ anh vô cùng đau đớn?”

Anh rất đau.

Tại sao cô không đau?

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, hai mắt âm u, chậm rãi nói: “Đại khái là đã qua thời điểm tôi đau nhất.”

Thời điểm đau hơn, cô đã qua.

Bây giờ, chẳng còn đau nữa.

“Thời điểm đau nhất?” Cung Âu lặp lại lời cô, trên môi còn dính máu cô.

“Đúng vậy. Bây giờ, dấu vết của đối phương trong chúng ta đều phai nhạt, không đau.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, đưa tay kéo cánh tay thon dài của anh xuống: “Cung Âu, về phòng bệnh nghỉ ngơi đi, tôi đi.”

“…”

Cung Âu đứng đó, lần đầu tiên đờ đẫn như kẻ ngu, mặc cho cô lấy tay mình xuống.

Thời Tiểu Niệm kéo áo mình lại, đầu ngón tay đụng phải vết thương, rất đau, đau đến chết lặng.

Cô xoay người, từng bước từng bước rời đi.

Cung Âu nhìn bóng lưng của cô, lúc mắng cô ở bách hóa, anh không cảm thấy quá khó khăn, nhưng một giây này, bóng lưng của anh khiến anh đau, đau đến nghẹt thở.

Duy trì hiện trạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.