Kết thúc sao? Tất cả đều kết thúc rồi sao?
“Thời Tiểu Niệm!”
Cung Âu đột nhiên nhìn bóng lưng cô la lớn, trong thanh âm từ tính lộ vẻ sợ hãi.
Loại sợ hãi đó vốn không thuộc về anh.
“…”
Thời Tiểu Niệm dừng bước.
“Thời Tiểu Niệm, em biết tôi cố chấp, anh cho em biết, anh không đề cập tới kết thúc, ai cũng không thể nói.” Cung Âu hầm hừ nói, rõ ràng là uy hiếp, nhưng mang theo dày đặc không tự tin.
“…”
Thời Tiểu Niệm đứng đó mấy giây, sau đó không quay đầu, tiếp tục bước đi.
Nên kết thúc rồi. Từ đầu đến cuối đều phải kết thúc.
Cô ra quyết định đối với hai người họ đều tốt, hai người đều cần bắt đầu lại, đừng cố chấp nữa.
Thời Tiểu Niệm từ hoa viên đi ra, đi được mấy bước, cô dừng lại.
Cách đó không xa, Mona đứng dưới đèn đường nhìn cô, trong mắt màu xanh biển tràn đầy ghen tị, còn có một tia bi thương.
Thời Tiểu Niệm nhìn cô ta một cái, không tiến lên chào hỏi, nhịp bướv vội vã rời đi.
“Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc cô muốn thế nào mời rời xa Cung Âu?” Thanh âm của Mona từ sau lưng cô truyền đến.
“…”
Thời Tiểu Niệm không quay đầu lại, tiếp tục đi, tay buông xuôi bên người, trong lòng bàn tay đã có một mảnh vết máu.
Mona nhìn bóng lưng của cô, trên mặt có tịch mịch, hơn nửa năm, không nghĩ tới đính hôn vẫn không thể cắt đứt dây dưa của họ.
Cô phải đợi đến lúc nào mới có thể chân chính lấy được tình cảm của Cung Âu?
Mona thu hồi tầm mắt, vén mái tóc vàng ra sau tai, đi vào hoa viên.
Vừa đi vào, Mona liền sửng sốt, chỉ thấy Cung Âu tựa vào cây cột, ngồi dưới đất một mình, một tay bưng trán, sắc mặt tái nhợt, trong mắt không có chút ánh sáng, môi mỏng dính máu tươi, làm cho người khác không thể tưởng tượng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cùng chung một chỗ với Thời Tiểu Niệm, không phải Cung Âu anh vui vẻ đến điên rồi sao? Tại sao lại có bộ dạng này?
Mona đứng đó, trên khuôn mặt trẻ tuổi lướt qua suy nghĩ sâu xa, bỗng nhiên biết chút gì, trong mắt màu xanh biển hiện lên một nụ cười châm biếm.
Mắt cô ta chuyển động, sau đó đi tới Cung Âu, ngồi chồm hổm bên cạnh anh, thanh âm ôn nhu: “Tạ viện trưởng muốn kiểm tra thân thể cho anh, đi thôi.”
“Tôi không kiểm tra.”
Cung Âu hung hăn đẩy tay cô ta ra.
“Còn có chuyện của công ty, Phong quản gia nói công ty có văn kiện chờ anh xử lí, là liên quan đến loạt người máy Mr Cung.” Mona ngồi bên cạnh anh, nhấn mạnh hai chữ người máy.
Cô là một bác sĩ tâm lí, cô biết rõ, loạt người máy này ảnh hưởng lớn đến Cung Âu.
Quả nhiên, nghe được người máy, Cung Âu buông tay mình, đôi mắt lạnh lùng liếc cô, từ dưới đất đứng lên đi ra ngoài.
“Tôi đỡ anh đi.”
Mona ôn nhu nói.
Cung Âu hất tay cô ra.
Sức lực anh rất lớn, Mona bị anh đẩy thiếu chút nữa ngã xuống.
Mona không tức giận, tiến tới trước cẩn thận thăm dò: “Cung Âu, anh không sao chứ? Tâm tình anh không tốt sao?”
“Thấy cô tâm tình tốt mới thành quỷ.”
Cung Âu lạnh lùng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Mona hơi khó coi, cô bị anh làm nhục lần nữa, đối với anh mà nói, cô có cũng được, không có cũng chẳng sao: “Cung Âu, anh là người đàn ông duy nhất có thể đạp kiêu ngạo của tôi thành mảnh vụn đầy đất.”
Cung Âu đi tới trước.
“Tại sao anh nhất định phái đối xử tôi như vậy? Tôi làm tổn thương anh sao? Anh muốn tôi đính hôn, tôi đồng ý không chút do dự, ngay cả chuyện anh hành hạ tinh thần tôi tôi cũng gạt mọi người cho anh, cũng gạt chuyện anh trai anh.” Mona đi tới trước mặt anh, hai mắt bi thương nhìn anh: “Tôi làm còn chưa đủ sao? Khi nào anh mới có thể nhìn thẳng đến sự tồn tại của tôi?”
Rốt cuộc cô có chỗ nào không bằng Thời Tiểu Niệm?
Cô còn phải làm đến mức nào anh mới có thể phát hiện cô tồn tại?
“…”
Cung Âu dừng bước, hai mắt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, môi mỏng khẽ nhếch: “Tại sao người hận tôi không phải là cô?”
“Cái gì?”
Mona khó hiểu nhìn anh.
“Dù sao tôi cũng không quan tâm cô, người hận là cô thì thật tốt.” Cung Âu nói, cũng không lo cho cảm nhận của Mona, xoay người rời đi.
Người máy.
Anh phải lập tức lập chương trình cho người máy, muốn Thời Tiểu Niệm thấy.
Anh muốn Thời Tiểu Niệm biết, dấu vết của hai người giữ lại cho nhau vẫn chưa bao giờ phai đi, cũng đừng hòng phai đi.
“…”
Mona đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng người Cung Âu rời đi, mặt đầy kinh ngạc, sau đó cười tự giễu một tiếng.
Anh lại thẳng thừng nói ra một câu dù sao tôi cũng không quan tâm cô như vậy.
Tại sao có thể có người đàn ông như thế chứ?
Anh có hiểu biết về việc để ý đến tâm tình phụ nữ không?
Mona đứng đó, tay vén mái tóc bạch kim xinh đẹp, trong mắt đầy nước mắt, dưới ánh mặt trời đặc biệt bi ai.
Đêm yên tĩnh, ánh sao trên bầu trời đen tối, Thiên Chi cảng dưới bóng đêm cực kì yên lặng.
Thời Tiểu Niệm ngồi trước cửa sổ, dựa vào tường nhìn bầu trời đêm bên ngoài, mặc đồ ngủ rộng, cổ áo phanh ra, lộ vết thương trên vai, là một dấu răng rõ ràng.