Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ngả đầu, trên gương mặt là một mảng chết lặng.
Giống như những ngày cô còn ở Anh.
Trong phòng không mở đèn, ánh trăng rọi vào trong mắt cô, một đôi mắt ảm đạm đỏ ửng, còn ẩn xung quanh vài tia máu đỏ thẫm.
Thật xin lỗi, Cung Âu.
Bọn họ thật không thể quay lại.
Có thể vì một phần cảm tình đã chết trong cô, có thể bây giờ gánh nặng trong cô quá nhiều, cô trở lại bên anh, anh sẽ bị thương, anh coi cô như tính mạng nên anh sẽ bị thương, Tịch gia cũng vậy, cặp song sinh sẽ có một lúc nào đó mà tổn thương đến tình cảm máu mủ.
Không thể như vậy, cô không thể để cho ngày hôm đó xảy ra.
Anh cố chấp nhưng cô còn có lý trí.
Hơn nửa năm kia, bọn họ khôngphải không chung một chỗ cũng có thể vượt qua sao? Cái này chứng minh, bọn họ không chung một chỗ cũng là có thể, thậm chí đối với anh mà nói đó là một lựa chọn tốt hơn.
Nếu anh đã từng đưa ra quyết định chia tay, vậy bây giờ, cô sẽ thay anh quyết định một lần nữa.
Cô nâng tay từ từ sờ lên bả vai mình, tìm đến dấu răng đó, hai giọt nước trong suốt trong hốc mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Điện thoại bất chợtvang lên.
Thời Tiểu Niệm hạ tầm mắt, là Hạ Vũ gọi điện thoại muốn hỏi rõ về tình hình sáng tác truyện tranh đây mà.
Cô bắt điện thoại, giọng nói Hạ Vũ kích động lập tức vang lên bên tai cô: “Tiểu Niệm! Mau mở ti vi, Xem tin tức của thành phố S! Nhanh lên, nhanh lên!”
Thời Tiểu Niệm đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, sau đó hắng giọng nói: “Hạ Vũ! chị mang thai nên hạn chế sử dụng ti vi, máy tính được không?”
Hạ Vũ không hề có một chút kiêng cử nào.
Lá gan thật lớn.
“Ai nha, chị biết, em nhanh mở ti vi có được hay không! Nhanh lên một chút!” Hạ Vũ không kiềm chế được tâm tình phấn khích của mình.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đi lục lọi tìm điều khiển, ấn ấn mở ti vi lên.
Không khí u ám trong phòng ngủ, ti vi vang lên âm thanh tiếng khởi động, Thời Tiểu Niệm đến kênh tin tức, liền thấy phía trên một nhóm tin tức có tựa đề ——
[Người máy giảm giá mạnh, Tổng giám đốc N.E tiết lộ bí mật.]
Thời Tiểu Niệm sững sốt, tin tức được một công truyền thông nào đó rất có uy tín của Anh phỏng vấn, chỉ thấy giữa màn hình ti vi, trong phòng tràn đầy các tin phẩm khoa học kỹ thuật, Cung Âu cùng một người chủ trì ngồi ở ống kính trước.
Cung Âu mặc một bộ âu phục cao cấp, vẻ đẹp bức người, đeo chiếc cà vạt màu xanh đậm, nhìn ra giá trị của nó không hề rẻ, cách thắt cà vạt lại là một kiểu vô cùng đơn giản.
Cô cũng chỉ biết thắt duy nhất một kiểu đó.
Thời Tiểu Niệm ngồi màn hình, trong lòng giật mình, giống như bị người ác bắt được.
“Tiểu Niệm, tình trạng của của Cung Âu không tốt lắm phải không, chị nhìn thấy hình như trên trán anh ấy giống như bị thương vậy?” Hạ Vũ truyền thanh âm vào lỗ tai cô.
Thời Tiểu Niệm tìm mắt kiếng bên cạnh đeo lên, cẩn thận nhìn về ti vi, chỉ thấy trong ti vi, Cung Âu ngồi trên ghế sa lon, ưu nhã phóng túng, một gương mặt là đường nét anh tuấn thâm thúy, ngũ quan không chút tỳ vết nào, giống như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất, trên trán có hơi khác thường.
Nhìn qua là biết đã trang điểm để che đi
“Là phỏng vấn gần đây sao?” Thời Tiểu Niệm ấp úng hỏi.
“Chính là phỏng vấn lúc chiều ngày hôm nay, là truyền tiếp đó, chị mới vừa xem xong hết bài phỏng vấn, nội dung thật làm cho người kinh ngạc đến ngây người, em phải xem thật kỹ!” âm thanh Hạ Vũ kích động.
Phỏng vấn lúc chiều ngày hôm nay?
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, Cung Âu đây là muốn làm gì, anh còn đang dưỡng bệnh, lại tiếp nhận phỏng vấn?
Trên trán bị thương làm sao che giấu đây?
Trang điểm sao, bị thương tại sao có thể trang điểm.
Trên màn hình ti vi lớn, người dẫn chương trình với mái tóc ngắn sáng bóng ngồi đó nói: “N.E từ Anh và Trung quốc sẽ quyên tặng một nhóm người máy có khả năng chữa bệnh đến một số quốc gia đang gặp khó khăn, phối hợp chữa trị, đây là lần đầu tiên tôi thấy người máy có khả năng chữa bệnh, xem thế là đủ rồi, đây không chỉ là bước tiến trong khoa học kỹ thuật, mà cũng là một bước tiến mới trong lịch sử y học của nhân loại. Cung tiên sinh tuổi còn trẻ nhưng thành tựu như vậy thật làm cho người ta ngưỡng mộ.”
Cung âu lười biếng ngồi đó, một tay đặt trên đầu gối, ngón tay gõ nhẹ xuống, đôi môi dường như tạo ra một độ cong nhẹ, một nụ cười hời hợt.
“Tôi mới vừa phát hiện một chuyện, không biết Cung tiên sinh có thể vì tôi mà giải đáp một chút hay không?” Người dẫn chương trình nói.
Phía sau trên màn ảnh xuất hiện một cái đầu của người máy, bị phóng to, chỉ thấy bên cầm trái người máy ó khắc mấy chữ: Tặng N.N.