Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 744: Chương 744: Chương 391. Tiểu Niệm, anh biết lỗi rồi! 2




Cho dù, giữa bọn họ luôn có một chút vấn đề nhỏ, nhưng trong lòng cũng sẽ không chùn bước.

Con người, thật ra hiểu càng nhiều, lo lắng càng nhiều.

Kiên cường, có lúc cũng chỉ là giả vờ mà thôi!

Thời Tiểu Niệm nhìn ngón áp út trống trơn của mình, cười khổ.

Bỗng, chiếc điện thoại đặt trên chiếc chăn rung lên.

Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại, là tin nhắn của của Cung Âu.

Tiểu Niệm, anh biết lỗi rồi!

“...”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn dòng chữ đó, ánh mắt đờ đẫn, xác nhận lại số điện thoại kia, mãi cho đến khi xác nhận là gửi tới từ Cung Âu, nước mắt không hề báo trước mà lập tức rơi xuống.

Anh lại gửi cho cô tin nhắn như vậy!

Giống như một đứa trẻ nhận sai!

Tại sao?

Đột nhiên tại sao lại nhận sai, từ trước đến giờ anh đều không cảm thấy mình có lỗi.

Thời Tiểu Niệm nhắm mắt, nước mắt rơi xuống gò má, cô đưa ta xoa mặt, nước mắt lại không thể nào ngừng rơi.

Lại không chút buồn ngủ.

Thời Tiểu Niệm đưa điện thoại úp xuống bên kia, vén chăn xuống giường, đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài.

Cô không muốn mình suy nghĩ quá nhiều.

Trong phòng ngủ cũng không mở đèn, tất cả mọi thứ ngoài cửa sổ cô đều nhìn rõ, mưa vô cùng lớn, điên cuồng mà gột rửa toàn thế giới.

Khu nhà Thiên Chi Cảng lặng lẽ, yên tĩnh trong màn mưa.

Cô đẩy cửa sổ ra, theo dòng nước mưa nhìn xuống, nhìn dòng nước chảy như thác vào đài phun nước, dường như có một bóng người đang ở đó.

“...”

Thời Tiểu Niệm ở lầu 8, ở độ cao này nhìn xuống vốn không thể thấy rõ.

Lông mi dài của cô khẽ run, một suy nghĩ tóe lên trong lòng cô, làm cô vô cùng khiếp sợ.

Không, không thể nào.

Thời Tiểu Niệm lao đến trước giường, cầm điện thoại nhìn dòng tin kia, răng cắn chặt môi, không, không phải là anh.

Nhưng ngộ nhỡ...

Phần trán của anh bị thương vẫn còn chưa khỏi.

Nhìn dòng tin nhắn kia trên màn hình điện thoại vài giây, Thời Tiểu Niệm suy nghĩ, liền xoay người chạy ra ngoài, cô chạy ra khỏi cửa, cầm dù đi vào thang máy.

Từ trong tòa C chạy ra, Thời Tiểu Niệm đứng dưới mái hiên vừa mở dù, vừa nhìn ra ngoài.

Trước đài phun nước ở xa xa, một bóng người cao to đang ngồi trên chiếc ghế dài, cúi người, cứ dầm mưa như vậy.

Cách một màn mưa, bóng dáng kia không phải là Cung Âu thì là ai!

Anh còn muốn mạng sống hay không, bị tay nạn xe mới vài ngày, lại ngồi dầm mưa như vậy.

Gửi tin nhắn nói cho cô biết, anh biết lỗi rồi, sau đó giống như một kẻ đần mà dầm mưa. Đây là cái gì, tự trừng phạt mình sao?

“...”

Không biết vì sao, nhìn bóng dáng bất động kia trong màn mưa, Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, một chút oán hận cuối cùng trong lòng của Thời Tiểu Niệm cũng biến mất không còn lại gì.

Ngu ngốc!

Không ai xin lỗi như vậy, không có ai nhận sai như vậy!

Cô cầm dù đứng trong mái hiên, đang định đi về phía trước, một tia sáng chiếu vào trong màn mưa.

Chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao khá nhỏ dừng lại trước đài phun nước, cửa xe mở ra, Mona cầm chiếc dù màu vàng bước xuống, bước từng bước đến trước mặt anh, cầm dù che lên đỉnh đầu của Cung Âu, đưa tay lau mặt anh, giúp anh lau đi nước mưa..

Vô cùng thân mật, vô cùng ấm áp.

Cung Âu vẫn ngồi bất động ở đó, cúi người, trên tay có một chút ánh sáng.

Chắc là điện thoại.

Thấy vậy, Mona cầm dù che cho cả người Cung Âu, nửa người của mình rất nhanh đã ướt đẫm.

Chiếc dù màu vàng vô cùng tình tứ trong màn đêm.

Làm cho người khác không dám đến phá hỏng màn này.

Thời Tiểu Niệm cầm dù lùi về phía sau, cho đến khi lùi đến sau cây cột, cất dù, hai mắt nhìn về phía đó.

Cánh đó không xa, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy Mona cầm dù đứng ở đó mà không nói lời nào.

Cơ thể Cung Âu hơi cử động.

Trong chốc lát, Phong Đức và mấy người vệ sĩ cũng chạy đến, mọi người cầm dù xuống xe, Phong Đức cầm một chiếc áo choàng lớn đến phủ lên lưng của Cung Âu.

Cảnh tượng có chút hỗn loạn.

Tiếng mưa đắm chìm tất cả âm thanh.

Không biết là qua bao lâu, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy Cung Âu được nhóm người của Phong Đức đỡ dậy từ trên ghế, Cung Âu cúi đầu, dường như tình hình rất không ổn.

Bọn họ đi về phía bên này.

Thời Tiểu Niệm không thể nhịn được mà rụt vào trong, không nhìn đến bên đó.

Tiếng bước chân đó dần dần đến bên cạnh cô, Thời Tiểu Niệm nghe thấy giọng nói của bọn họ truyền đến.

“Thiếu gia, đầu của cậu vẫn chưa khỏi, vết thương trên đầu cậu chỉ mới khâu vài ngày, không thể dầm mưa, nếu không sau này sẽ có thể biến chứng gây đau đầu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.