Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh sợ!
Từ sau khi gặp được Thời Tiểu Niệm, dường như anh càng ngày càng biết sợ là gì.
Anh sợ anh đi vào, nhìn thấy Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm tay trong tay mà đi ra.
Anh càng sợ mình không có cách nào đối mặt với Thời Tiểu Niệm.
Làm thế nào để đối diện với Thời Tiểu Niệm.
“Con gái của tôi bị nhà họ Cung giam cầm suốt nửa năm, vì tin tức đính hôn của cậu mà vô cùng công kích, sinh non, sau khi sinh cơ thể cũng vô cùng yếu ớt, lại suy nghĩ về con trai quá độ, có lúc tình hình tệ nhất là không ngừng sốt cao, ngay cả đứng cũng không vững. Khoản nợ này, tôi luôn nhớ mãi trong lòng!”
“Nếu không phải Thiên Sơ mạo hiểm đi Anh mà cứu con gái tôi ra, chỉ sợ là nhà họ Cung của các người đã hành hạ con bé đến chết!”
“...”
Lời của mẹ Tịch vẫn còn vang bên tay anh.
Khó trách khi anh ở nước Anh, nghe được cái gì mà sinh non, hóa ra là vì anh đính hôn mà sốt ruột tổn thương cơ thể.
Anh vì cô mà đính hôn cùng người phụ nữ khác, là Mộ Thiên Sơ cứu cô ra.
Khi cơ thể cô yếu ớt, là Mộ Thiên Sơ ở bên cạnh cô.
Vậy việc anh làm thì tính là gì!
Không.
Bây giờ suy nghĩ một chút, vậy mà một việc cũng không có.
Từ lúc bắt đầu anh đã không thể chịu nổi việc của Tịch Ngọc, liền bức cô chia tay, anh không tin tưởng cô, không tin đứa trẻ là con của anh, mãi cho đến khi cô bị nhà họ Cung giam cầm, anh mới nhận ra.
Anh cho rằng bản thân đều vì cô, nhưng kết quả thì sao, anh đã để cho cô bị quá nhiều tổn thương.
Cô lại còn giấu dếm, một chữ cũng không nói.
Anh cũng không chăm sóc cho cô ngày nào, một ngày cũng không có.
Anh vẫn đứng trước mặt cô làm ra vẻ, cái gì anh cũng không sai, cái gì anh cũng vì cô, cô phải trở về bên cạnh anh, cô nên trở về, dáng vẻ của anh, nhất định cô cảm thấy anh vô cùng buồn cười!
Không có ai có thể buồn cười hơn anh!
Bây giờ anh còn tư cách gì mà đi chất vấn cô, còn mặt mũi gì mà đi gặp cô.
Mọi thứ bây giờ của cô, đều là anh làm hại.
Bây giờ Cung Âu mới hiểu rõ, khi xảy ra tai nạn xe, hận thù trong lòng của Thời Tiểu Niệm đối với anh là sâu bao nhiêu, nặng bao nhiêu!
Cô thật sự muốn ôm anh cùng chết, bởi vì anh đã phá hoại quá nhiều thứ của cô.
Cung Âu ngồi trên chiếc ghế dài, từ từ cúi người xuống, dường như trên lưng bị một sức nặng ngàn cân đè lên, hai tay ôm lấy đầu của mình.
“Cung Âu, rốt cuộc mày đã làm gì?”
Nước mưa gột rửa gương mặt anh tuấn của anh, quét qua đôi môi khẽ run của anh, chạy dọc xuống cằm.
Trong màn mưa chỉ có mình anh.
Vô cùng cô đơn!
Vô cùng hiu quạnh!
Phần tay áo của anh ướt đẫm, máu từ vết thương thấm ra ngoài, máu từ từ chảy xuống theo dòng nước.
Cung Âu đưa tay lấy điện thoại từ trong túi áo ra, mở màn hình, nhìn từng giọt nước đang nhỏ giọt lên màn hình, anh đưa tay lau đi nước trên đó.
Một dòng nhắc nhở hiện ra, tin tức giải trí.
Tin về tác phẩm mới của Thời Tiểu Niệm được lần đầu tiên được đăng trên mạng lưới của tháp biển, hẹn sớm gặp lại!
Tiểu Niệm của anh cũng lên bảng tin rồi!
Trong màn mưa, Cung Âu từ từ xóa đi những giọt nước trên màn hình điện thoại, mở nội dung của truyện tranh ra, ngòi bút trong trang đầu tiên rất ảm đạm.
Biển màu xám tro, đá mà đen, gò đất màu trắng, làm cho người khác không thấy được hi vọng.
Trang đầu tiên, nữ chính rơi xuống đại dương màu xám tro, nhưng nước không bắn tung tóe, mặt nước vô cùng tĩnh lặng, không thể nhìn ra là đã nuốt lấy một con người.
Phía trên còn có một hàng chữ: “Bạn thử rơi vào trong dòng nước, ngay khoảnh khắc sắp bị chìm xuống, nhưng không có ai cứu, thậm chí, không có ai lắng nghe được tiếng cầu cứu của bạn, cảm giác thế nào?”
Cảm giác ngạt thở khi bị rơi vào trong nước.
Cung Âu nhìn chằm chằm vào khung manga trên màn hình điện thoại, nhìn từng giọt nước mưa rơi lên trên, bức tranh đã mờ.
Mưa đêm nay rất lớn.
Thời Tiểu Niệm ngồi một mình trên giường, mái tóc dài xõa xuống vai, đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong veo, trong veo mà u ám.
Cô nâng tay mình lên, giật giật ngón áp út.
Trên dó nhẵn bóng, không có cái gì, giống như từ trước đến giờ cũng không có bất kỳ món đồ nào ở trên đó.
Không biết vì sao, đột nhiên Thời Tiểu Niệm lại nhớ đến khoảng thời gian sau khi cô bày tỏ thẳng thắn lòng mình với Cung Âu, khi đó, khi đó cô có thể không lo lắng gì mà chấp nhận Cung Âu, không để ý tất cả, kiên quyết mà dũng cảm.
Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó thật sự rất vui vẻ.