“Được rồi, xin ngài nhất định phải bảo trọng mình thật tốt, đừng rời bệnh viện nữa.” Tạ viện trưởng hướng anh cúi thấp đầu, sau đó xoay người rời đi.
Gặp phải một bệnh nhân không phối hợp, bệnh viện bọn họ càng nhức đầu.
Phong Đức đi tới, không nói một câu, lặng lẽ mở hộp thuốc, lấy mấy viên thước ra đưa cho Cung Âu.
Cung Âu cúi đầu không nhịn được nhìn lước qua, lấy thuốc bỏ vào miệng, cầm ly nước uống một hơi.
“Thiếu gia, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Phong Đức đứng ở mép giường hiền hòa nói, trên mặt đầy lo âu.
Cung Âu bị nhức đầu quấy rầy, nghe vậy liền nằm xuống giường.
Ngoài cửa, một bóng người thoáng qua, Phong Đức đắp chăn cho Cung Âu, khóe mặt liếc qua, lập tức quay đầu trừng người nọ một cái, tỏ ý hắn rời đi ngay.
Người nọ đang lặng lẽ lui về sau, thanh âm Cung Âu lạnh lùng vang lên: “Để hắn vào.”
Coi anh mù mắt, cái này cũng không thấy được?
Nghe được lời Cung Âu, người nọ cúi đầu đi tới, là một vệ sĩ.
Cung Âu ngồi dậy lần nữa, hai mắt lạnh lùng nhìn vệ sĩ: “Nhìn thấy gì? Nói!”
“Thiếu gia, không qua tôi nghe xong rồi nói ngài, ngài ngủ trước đi.”
Phong Đức rất lo lắng thân thể của Cung Âu.
“Cút ngay.”
Cung Âu lạnh lùng liếc ông một cái, sau đó nhìn vệ sĩ: “Kêu anh nói thì nói, câm?”
“Chúng tôi đuổi theo, Mộ Thiên Sơ theo mẹ con Tịch gia vào Thiên Chi cảng, vào đã lâu, xe Tịch gia đã dừng hẳn, xem tra tối nay Mộ Thiên Sơ sẽ ở trong đó.” Vệ sĩ cúi đầu nói.
“Anh nói gì?”
Mắt Cung Âu nhất thời trở nên âm u đáng sợ.
“Mộ Thiên Sơ ở lại Tịch gia, nhìn thái độ của họ, tựa như chuyện này rất bình thường.”
Vệ sĩ báo cáo.
“…”
Ở lại Tịch gia? Mộ Thiên Sơ ở chung với cô?
Rất bình thường.
Mối quan hệ giữa Mộ Thiên Sơ và Tịch gia không khỏi quá tốt.
Cùng nhau, ở cùng một chỗ.
Hô hấp của Cung Âu trở nên nặng nề, trong mắt cuồn cuộn ghen tị, anh chợt vén chăn lên, hai chân mang giày, trực tiếp cầm áo khoác mặc vảo, sãi bước đi ra ngoài.
“Thiếu gia!” Phong Đức thấy vậy vội vàng đuổi theo: “Thiếu gia, Tạ viện trưởng xin ngài nhất định phải ở lại trong bệnh viện, xin đừng tự mình xuất viện nữa.”
“Đến phiên một viện trưởng quản tôi?”
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, mặc áo khoác ngoài quần áo bệnh nhân đi ra ngoài, đưa tay gài nút áo, trong đôi mắt tràn đầy ghen tị và tức giận.
Tại sao cô có thể ở cùng một chỗ với Mộ Thiên Sơ?
Dựa vào cái gì?
Rốt cuộc có phải cô cấu kết với Mộ Thiên Sô không?
Cung Âu sãi bước đi ra bệnh viện, bước chân anh trở ngại, bỗng nhiên mưa to, mặt đất nhất thời ẩm ướt.
“Thiếu gia, mưa quá lớn, trở về thôi.” Phong Đức tiến lên ngăn cản Cung Âu, thậm chí không để ý tôn ti nắm tay Cung Âu: “Nếu ngài muốn gặp Thời tiểu thư, tôi mời Thời tiểu thư tới hỏi thăm sức khỏe ngài được không?”
“Cút!”
Anh một khắc cũng không thể chờ.
Cung Âu hung hăn hất tay ông, tức giận hô một chữ, cũng không quay đầu lại mà vọt vào mưa.
Thân thể anh trong nháy mắt bị mưa to làm ướt.
Có vệ sĩ Cung gia mới vừa từ Thiên Chi cảng trở về, đang dừng xe, Cung Âu trực tiếp xông tới, mở cửa xe, mắt đen lạnh lùng trợn mắt nhìn người bên trong: “Xuống xe cho tôi!”
“Dạ, Cung tiên sinh.”
Vệ sĩ không ngừng bận rộn xuống xe, đứng trong mưa.
Cả người Cung Âu ướt đẫm ngồi vào xe, khóa cửa xe, một cước đạp chân ga, trực tiếp chạy xe ra ngoài.
“Thiếu gia!”
Phong Đức đuổi theo, ngay cả bóng dáng chiếc xe cũng không chạm tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe tuyệt trần chạy đi.
Chiếc xe màu đen dưới mưa nhanh chóng chạy tới trước, không ngừng qua mặt xe khác, mưa to rửa sạch mặt đường, Cung Âu ngồi chỗ tài xế, ngón tay thon dài dùng sức cầm tay lái, trên tay còn nước mưa, đôi mắt anh nhỉn thẳng đường trước mặt.
Trong đôi mắt thâm thúy kia có ghen tuông, có điên cuồng, có lửa giận, mắt trở nên đỏ ngầu.
Đến Thiên Chi cảng, Cung Âu trực tiếp lái xe tới trước dãy nhà C, đẩy cửa xe, đội mưa sãi bước vào cao ốc.
Từ thang máy lầu 8 đi ra, Cung Âu kiên định bước tới trước.
Cho tới nay anh chưa từng tới chỗ này, nhưng anh biết rõ Thời Tiểu niệm ở đó.
Có vệ sĩ Tịch gia thấy anh, cũng nâng tinh thần.
Cung Âu đi dưới ánh đèn trên hành lang, cả người ẩm ướt, giày đạp trên đất thành một bãi nước.
Cửa của Tịch gia cách anh không tới 10 thước.
Anh đột nhiên đứng bất động.
Giống như đột nhiên thành một pho tượng vậy, Cung Âu đứng đó không nhúc nhích, một tay nhét túi quần, từng giọt nước chảy xuống.
Anh đi tới trước nhìn, đôi mắt u ám, hồi lâu, Cung Âu đột nhiên lui về sau, từng bước từng bước lui về sau, lui tới trong thang máy.
“...”
Bọn vệ sĩ đầu óc mơ hồ.
Cung Âu từ dãy lầu C đi ra, đi vào mưa to, mưa to cọ rửa mặt anh, anh tựa như không chút phát hiện, mặc cho nước mưa rửa mặt.
Anh đi từng bước tới trước, ngồi xuống ghế dài màu đen.