Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“…”
Thời Tiểu Niệm nghiêng đầu lau tóc, thấy anh, tay cầm khăn lông thả xuống, lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng.
Trong không khí lưu động yên lặng.
Ánh đèn rất dễ chịu.
Hồi lâu, Mộ Thiên Sơ mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Có phải trong lòng em trách anh không?”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm dùng lực nắm khăn lông, sau đó nói: “Tối nay là anh cố ý, đúng không? Anh cố ý kích thích Cung Âu, diễn tuồng này để mẹ em sinh lòng bất mãn với Cung Âu, để kẻ hỡ giữa em và Cung Âu ngày càng lớn, càng ngày càng không có cách nào lay chuyển?”
Đàn ông khi ghen thường mạnh hơn phụ nữ.
Huống chi, Cung Âu còn cố chấp, Mộ Thiên Sơ đoán chừng Cung Âu sẽ thất thố trước mặt mẹ cô.
“Em tức giận?”
Mộ Thiên Sơ không chối, chẳng qua là hỏi nhỏ.
“…”
Thời Tiểu Niệm yên lặng, giơ chân bước đi, tay bị Mộ Thiên Sơ nắm chặt lại, khăn lông từ tay cô rơi xuống đất.
Mộ Thiên Sơ kéo cô đến trước mặt mình, cúi đầu nhìn cô: “Tiểu Niệm, chẳng qua anh quá sợ, em hẳn biết.”
Một câu quá sợ, liền có thể vô tình hay cố ý làm chuyện như vậy?
“Thiên Sơ, có rất nhiều chuyện em không nghe thấy, không hỏi, không có nghĩa là em cũng không biết. Anh chọn thời gian đó cứu em ra, anh giấu diếm chuyện Cung Âu tìm em, anh âm thầm giám sát cuộc sống của em, những chuyện này em đều biết tại sao.” Thời Tiểu Niệm rút tay mình ra, trong thanh âm mang theo mấy phần khó chịu: “Em rất không muốn tiếp nhận những chuyện này, em cảm thấy rất nhiều chuyện dần thay đổi rồi.”
Cô không biết tại sao tất cả những chuyện này đều biến thành như vậy.
Mộ Thiên Sơ trước kia không phải như vậy.
Bây giờ, anh trở nên dè dặt, từng bước nắm bắt cô.
“Thay đổi?” Mộ Thiên Sơ cười nhẹ một tiếng: “Sao em không nói thẳng là anh trở nên có tâm cơ?”
“…”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, cô không muốn nói những lời này.
Anh giúp cô quá nhiều, bất kể thế nào, là anh cứu cô từ Anh quốc, điều này vĩnh viễn không thay đổi, cô không muốn chụp đỉnh đầu cái mũ tâm cơ trên đầu anh.
“Anh trước kia không phải bộ dáng này, vậy thì thế nào? Trước kia anh lấy được cái gì? Không lấy được gì cả, ngay cả em, anh cũng mất.”
Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm cô nói, âm thanh khổ sở.
“Em không phải chiến lợi phẩm, anh đánh thắng Cung Âu thì có thể có được em? Giữa chúng ta và Cung Âu không liên quan.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Không liên quan sao?”
Mộ Thiên Sơ hỏi ngược lại.
“Em và Cung Âu nên nói rõ ràng đã nói rõ, em không tiếp tục dây dưa với anh ấy nữa, nhưng đây không phải bởi vì anh.” Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn Mộ Thiên Sơ: “Thiên Sơ, em không xứng đáng để anh làm vậy đâu, anh đi tìm người chân chính xứng đáng yêu đi.”
“Anh dĩ nhiên có thể đi tìm người chân chính xứng đáng để yêu, chờ anh mất trí nhớ như lúc trước.”
“…”
“Chờ thiếu nữ cứu anh từ ngày anh biến mất đó.” Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm cô, thần sắc thâm tình, thanh âm trong ban đêm yên tĩnh lộ vẻ bi thương.
“…”
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt anh, nhìn anh thật lâu không nói nên lời.
“Tiểu Niệm, em vĩnh viễn không biết được, mất đi em, đối với anh là mất mát thế nào.” Mộ Thiên Sơ chậm rãi nói: “Hôm nay, đi tới bước này, anh đã không còn trông cậy vào em toàn tâm toàn ý đối đãi anh, nhưng ít ra, em nên ôn nhu với anh nhiều một chút, chỉ cần em không chọn Cung Âu, anh nguyện ý chờ đợi vô thời hạn.”
Nge được như vậy, Thời Tiểu Niệm không khỏi chấn động, cô ngơ ngác nhìn anh, đang muốn nói gì, nhưng Mộ Thiên Sơ vỗ cỗ cánh tay cô: “Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, Mộ Thiên Sơ xoay người rời đi.
“…”
Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh.
Đã từng, cô chờ ôn nhu của Cung Âu, nhưng Mộ Thiên Sơ chờ ôn nhu của cô.
Chờ đợi vô thời hạn.
Người điên, tất cả đều là một đám người điên.
Có đôi lời, cô không lừa gạt Cung Âu, cô thật sự mệt mỏi, yêu quá mệt mỏi, không muốn yêu nữa, cũng không dám yêu nữa.
Ai có thể làm cho trở lại thời điểm ban đầu không?
Trong bệnh viện.
Phòng bệnh tư nhân, Cung Âu ngồi trên giường, một tay đè đầu, ù tai tốt lắm, đầu lại bắt đầu đau.
Mona đứng bên cạnh rót ly nước nóng đưa cho Cung Âu: “Uống nước.”
Cung Âu không nhìn tới một cái, lạnh lùng thốt: “Đi ra.”
“…”
Mona đứng đó, hai tay nắm chặt ly, cô cảm thấy mình thật sự có thể chất bị ngược, bị thái độ Cung Âu, anh lạnh lùng như vậy, cô lại không cảm thấy có gì.
Cô xoay người đi ra ngoài, nói: “Tôi đi làm chút đồ ăn cho anh.”
Thật hi vọng ngày nào anh cũng khăng khăng đòi cô làm thức ăn.
Cung Âu không chút để ý tới.
Tạ viện trưởng đứng một bên trong phòng bệnh kiểm tra báo cáo, bất đắc dĩ thở dài: “Cung tiên sinh, anh không thể tùy ý xuất viện nữa, ngài phải nằm viện tiếp nhận quan sát, nếu không, sau này bệnh trạng nhức đầu, ù tai này rất có thể sẽ một mực đi đôi với ngài.”
Tại sao không làm chấn động não khi xảy ra chuyện, đến lúc đó lưu lại một đống di chứng.
“Biết, dài dòng, đi ra ngoài!”
Cung Âu nhức đầu, không muốn nghe lời người khác.
Thanh âm ai anh cũng không muốn nghe, trừ Thời Tiểu Niệm.