Nghe vậy, sắc mặt Từ Băng Tâm khó coi đứng lên, không vui nhìn Phong Đức.
Cung Âu vẫn đứng đó không nói gì, khuôn mặt căng thẳng, đôi mắt trở nên đỏ ngầu không có chút ánh sáng.
Mộ Thiên Sơ đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng: “Cung gia gây nên, còn phải cho người khác mặt mũi sao?”
“Nói rất hay.”
Từ Băng Tâm gật đầu tán thưởng.
“…”
Mắt thấy lại không thể tránh tranh chấp, Thời Tiểu Niệm đứng đó càng khó chịu, cô không nhìn tới mặt của bất kì ai, chỉ thấp giọng nói: “Các người từ từ trò chuyện, tôi không thoải mái, đi trước.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm ngay cả Từ Băng Tâm cũng không để ý đến, lập tức xoay người đi.
Từ Băng Tâm thấy vậy cau mày, liền vội vàng xoay người đuổi theo: “Tiểu Niệm, đợi mẹ.”
Mộ Thiên Sơ chán ghét ném khăn dính máu tươi xuống đất, đuổi theo hai người.
Trong sảnh tiệc nguy nga lộng lẫy an tĩnh không một tiếng động, chỉ còn lại người Cung gia, Mona từ đằng xa nhìn một màn này, từ đầu tới cuối vẫn thông minh, không chọn tham gia vào.
Cô bưng ly rượu lên, nhẹ uống một hớp.
Xem ra, cô thật sự không cần lo Thời Tiểu Niệm nữa.
Tịch gia chán ghét Cung Âu như vậy, Thời Tiểu Niệm lại vui mừng với tình yêu mới, đâu thể có gì với Cung Âu nữa.
Chính là Cung Âu vẫn muốn níu kéo, Cung gia, gia tộc Lancaster, Tịch gia đều không để cho hai người họ ở chung một chỗ, anh có thể làm gì?
Buổi tiệc từ thiện hôm nay, thật sự quá đáng giá.
Cung Âu đứng đó không nhúc nhích, hai mắt không tiêu cự trợn mắt nhìn phía trước, sắc mặt cực kì lạnh lùng, máu tươi bên tay không ngừng chảy xuống.
Anh giống như không có cảm giác được chút đau đớn nào.
Phong Đức đứng bên cạnh, lo âu nhìn Cung Âu: “Thiếu gia, chúng ta cùng trở về đi.”
Thanh âm của Phong Đức vang lên bên tai Cung Âu, Cung Âu lập tức đưa tay đè lại lỗ tai mình, nhíu mày, than nhẹ một tiếng: “A!”
Mona thấy thế, vội vàng đi tới trước: “Sao vậy, Cung Âu?”
“Ù tai.”
Cung Âu đè lỗ tai, mặt tái nhợt, trong lỗ tai tựa như bị kim đâm, không nghe được thanh âm nào bên tai.
Chỉ nghe được câu nói kia.
“Con gái tôi bị Cung gia nhốt nửa năm, bởi vì tin tức đính hôn của cậu mà chịu công kích lớn, phải sinh non, thân thể sau khi sinh liền giảm sút nghiêm trọng. Lại nhớ tới con trai quá độ, lúc tình huống bết bát nhất, nó không ngừng sốt cao, ngay cả đứng cũng không vững. Số nợ này tôi vẫn nhớ trong lòng.”
Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm của anh.
Tại sao không nói cho anh?
Tại sao không nói tất cả chuyện này với anh?
“Ù tai?” Phong Đức vội vàng đỡ Cung Âu, nói: “Là triệu chứng chấn động não, ở bệnh viện không được mấy ngày, thân thể sao tốt được. Tôi đỡ ngài về bệnh viện.”
“…”
Cung Âu càng bị ù tai đầu càng đau, tay đè lỗ tai thật chặt.
Giống như có kim đâm lỗ tai anh.
“Các người còn không mau đi chuẩn bị xe?”
Mona đứng một bên không vui nhìn bọn vệ sĩ bất động.
Thời Tiểu Niệm đúng là khắc tinh của Cung Âu.
“Ừ.”
Bọn vệ sĩ vội vã rời đi.
Đêm nay định trước không an tĩnh.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi trên xe, nghiêng mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Từ Băng Tâm ân cần nhìn thương tích của Mộ Thiên Sơ, trong miệng oán trách: “Mặt mũi nhìn cũng được, thủ đoạn này nhất định là lưu manh, không nói hai lời liền đánh người, quý tộc dạy dỗ thật tốt.”
Trước kia biết Cung Âu làm việc rất thủ đoạn, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện này.
Thiên Sơ và Tiểu Niệm bị Cung Âu này hại bao nhiêu, e là bà không thể tưởng tượng được.
“Không có chuyện gì, bác gái, chỉ bị thương nhẹ thôi.”
Mộ Thiên Sơ ôn hòa nói.
“Đây mà bị thương nhẹ? Chờ đánh đến hủy khuôn mặt mới tính?” Từ Băng Tâm nói, xoay đầu liếc Thời Tiểu Niệm một cái, không khỏi nói: “Con đang nhìn gì mà tập trung như vậy, Thiên Sơ bị thương con cũng không quan tâm?”
Trong lòng Từ Băng Tâm, Thời Tiểu Niệm đối với Mộ Thiên Sơ quá lạnh nhạt.
Mộ Thiên Sơ vì cô mới ở lại Tịch gia phát triển, vì cô một mực không lập gia đình, không yêu, bất chấp nguy hiểm đến Anh quốc cứu cô, trông nom che chở cô.
Người đàn ông đối đãi với con gái mình như vậy, Từ Băng Tâm không có lí do gì không giúp.
Thời Tiểu Niệm ngồi một góc, chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn Mộ Thiên Sơ hỏi nhỏ: “Anh có sao không?”
Trên mặt Mộ Thiên Sơ có một vết bầm, khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra mấy phần chật vật, anh nhìn cô nở nụ cười: “Không sao, chỉ bị thương nhẹ.”
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt gật đầu, sau đó xoay đầu tiếp tục nhìn bên ngoài cửa sổ.
“…”
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, trong mắt xẹt qua tia cô đơn.
Từ Băng Tâm nhíu mày.
Trở lại Thiên Chi Cảng, Thời Tiểu Niệm vào phòng thay lễ phục, vào phòng tắm tắm.
Nước ấm áp rửa sạch má cô, thân thể cô.
Thời Tiểu Niệm đưa tay chà mặt trong nước, mở mắt ra, trong mắ đều là mệt mỏi, ảm đạm.
Mỗi một người đều ác tâm.
Cung Âu mang mục đích của anh tới, Mộ Thiên Sơ mang mắt anh đến.
Cô không thể thắng bọn họ.
Cô chỉ muốn có cuộc sống an tĩnh, nhưng khó khăn đến vậy.
Thời Tiểu Niệm tự giễu, cười khổ một tiếng, tắm thật lâu, sau đó thay bộ đồ ngủ màu trắng, một tay cầm khăn lông lau tóc, một bên đi ra ngoài, chuẩn bị đi nhìn Tiểu Quỳ một chút.
Vừa đẩy cửa ra, Thời Tiểu Niệm liền thấy Mộ Thiên Sơ đứng bên tường.
Mộ Thiên Sơ đã thay đồ màu xám, hai chân thon dài, hai tay đút vào túi, tóc ngắn ướt, khuôn mặt tuấn mĩ có một vết bầm, hơi thở ôn hòa vô hại, hai mắt nhu hòa chăm chú nhìn cô.