Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 739: Chương 739: Chương 389: Cái gì gọi là sinh non trước dự kiến? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Kết quả, cô lại dám gạt anh chuyện Mộ Thiên Sơ còn sống, bọn họ lại dám lén anh ở chung một chỗ.

“…”

“Một lát tôi tìm em tính sổ, đứng yên sang một bên cho tôi.”

Cung Âu trợn mắt nhìn cô nói.

“Cung tiên sinh kia, con gái tôi không thể nói chuyện, không biết tôi có thể nói hay không?”

Một thanh âm ôn uyển truyền đến.

Ánh mắt Cung Âu bén nhọn, quay đầu, mọi người đã bị phân tán, chỉ còn lại ít người nội bộ.

Từ Băng Tâm đi tới, đứng bên người Mộ Thiên Sơ đỡ anh, nhìn trên mặt Mộ Thiên Sơ một chút, lau vết máu, chân mày nhíu lại, bất mãn nhìn Cung Âu: “Nghe nói Cung tiên sinh trước nay đều cường thủ hào đoạt, hôm nay xem như tôi được chứng kiến.”

“…”

Cung Âu đứng đó, sắc mặt hơi khó coi, nhưng không thể làm khó dễ Từ Băng Tâm.

Không phải anh không biết người đàn bà này là mẹ ruột của Thời Tiểu Niệm, nhưng làm phiền mối quan hệ của Tịch Ngọc và Cung Úc, anh đối với Thời Tiểu Niệm còn phải cần thời gian dài mới thích ứng được, nói chi là người Tịch gia, anh lại không có hảo cảm.

Nhưng bà là mẹ Thời Tiểu Niệm, anh không thể làm gì.

“Con không sao, bác gái.”

Mộ Thiên Sơ nhàn nhạt cười một tiếng.

“Bác cũng có thể nhìn ra con không sao.” Từ Băng Tâm đứng trước mặt Cung Âu, tầm mắt rơi vào bàn tay tràn đầy máu tươi của Cung Âu: “Cung tiên sinh, cậu vừa nói không tới phiên Thiên Sơ nói, vậy tôi có được không?”

Từ Băng Tâm là một phu nhân sống trong nhung lụa, Thời Tiểu Niệm đến nay chưa từng thấy bà dùng giọng nói này để nói chuyện với người khác.

Thời Tiểu Niệm không nhìn được nhìn Cung Âu, Cung Âu trầm mặc, ánh mắt có chút phức tạp, giống như có hận, lại hết sức chịu đựng, ưu tư nhiều hơn nữa, cô không nhìn ra.

Anh không nói một lời.

“Chuyện Cung gia làm với con gái tôi, chúng tôi không đề cập tới, không có nghĩa là chúng tôi không nhớ.” Từ Băng Tâm lạnh lùng nói: “Con gái tôi bị Cung gia nhốt nửa năm, bởi vì tin tức đính hôn của cậu mà chịu công kích lớn, phải sinh non, thân thể sau khi sinh liền giảm sút nghiêm trọng. Lại nhớ tới con trai quá độ, lúc tình huống bết bát nhất, nó không ngừng sốt cao, ngay cả đứng cũng không vững. Số nợ này tôi vẫn nhớ trong lòng.”

“…”

Nghe vậy, Cung Âu khiếp sợ trợn mắt nhìn bà, xoay đầu trừng mắt Thời Tiểu Niệm: “Cái gì gọi là sinh non?”

Cái gì gọi là công kích lớn?

Cái gì gọi là sinh non, cái gì gọi là thân thể giảm sút nghiêm trọng?

Thời Tiểu Niệm tránh né tầm mắt của anh, cô đi tới trước, kéo Từ Băng Tâm: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”

“Đi cái gì?” Từ Băng Tâm nhìn Cung Âu tức giận nói: “Nếu không phải Thiên Sơ đến Anh quốc cứu con gái tôi, e là nó đã bị Cung gia các người hành hạ đến chết rồi.”

“…”

Cung Âu chợt nắm chặt tay bị thương, máu tươi càng trào ra ngoài.

Máu đỏ tươi.

“Mẹ, đừng nói.” Thời Tiểu Niệm ngăn Từ Băng Tâm.

Từ Băng Tâm xoay đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng nhu hòa một ít: “Trước đây cha mẹ không đòi lại, không phải con rất khó chịu sao? Quyền thế của Tịch gia chúng ta không bằng Cung gia, nhưng khi người ta quá đáng cũng không cần nhịn nữa, mẹ sẽ nói với cha con.”

Con gái chỉ có một, nếu bị khi dễ quá mức, làm cha mẹ sao không biết đau lòng.

Đòi lại đứa bé, đó là chuyện lúc trước.

Cô bây giờ, đã thỏa hiệp.

“Mẹ, chuyện này con và Cung Âu đã nói xong. Đi thôi.” Thời Tiểu Niệm không muốn ở lại đây, chỉ muốn đi.

Cô không biết nên đối phó cục diện phức tạp này thế nào.

Nhìn người mình để ý đánh nhau, tâm lực cô quá mệt mỏi, chắc hẳn lúc Cung Âu nhìn Cung gia đối phó cô cũng không dễ chịu.

“Nói xong?”

Từ Băng Tâm ngạc nhiên, Thời Tiểu Niệm giấu bà rất nhiều chuyện sao?

“Bác gái, con thấy Tiểu Niệm rất mệt, không bằng chúng ta về trước đi.”

Mộ Thiên Sơ cầm khăn lau máu trên mặt, sau đó nói.

Có thể về rồi.

Không cần tiếp tục ở lại nữa.

Từ đầu đến cuối, Cung Âu không nói câu nào, anh cứ đứng đó như vậy, lưng thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch.

“Được rồi.”

Thấy Mộ Thiên Sơ cũng nói vậy, Từ Băng Tâm liền gật đầu, suy nghĩ một chút, bà vừa buông tay Thời Tiểu Niệm, đi tới gần Cung Âu, đứng trước mặt Cung Âu.

“…”

Cung Âu cúi đầu nhìn chằm chằm bà, con ngươi u ám, khiến người khác không đoán ra anh đang nghĩ gì.

“Cung tiên sinh, tuổi tác tôi hơn cậu rất nhiều, tôi cho cậu một lời khuyên, một người bất kể cao cao tại thượng thế nào, cũng không cần quá cao, cẩn thận ngã đau.” Từ Băng Tâm lạnh lùng nói từng chữ.

“…”

Cung Âu vẫn không nói một lời, nếu không phải sắc mặt anh u tối khó phân biệt, cũng thật giống nghe vãn bối giáo huấn.

“Thiếu gia chúng tôi đối với Thời…Tịch tiểu thư thế nào, không ai có hể hiểu rõ hơn Tịch tiểu thư.” Phong Đức từ phía sau Cung Âu bước lên, hướng Từ Băng Tâm cúi thấp đầu, cung kính lễ độ, đúng mực nói: “Thiếu gia tôn trọng Tịch phu nhân, cũng không muốn làm trưởng bối mất mặt.”

Lời nói của Phong Đức nghe như vân đạm phong khinh, thật ra rất nặng.

Chủ ý rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.