Trong lòng bàn tay anh, một mảnh vết máu.
“Cung Âu? Anh làm gì vậy?”
Mona đau lòng kéo tay anh.
Cung Âu hất tay cô ta ra, trong mắt âm u, rất tốt, chiều nay, anh vốn muốn sắp đặt để cho Thời Tiểu Niệm ghen, không nghĩ tới, người ghen tị đến nổi điên lại là anh.
Khiêu vũ phải không?
Ôm phải không?
Có muốn hôn một chút luôn không?
Cung Âu không để ý vết thương trên tay mình, cúi đầu nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay: “10 giây, 9 giây, 8 giây…”
“Cái gì?”
Mona không biết anh đang nói gì.
“3 giây, 2 giây, 1 giây. Đã đến giờ.”
Cung Âu gầm nhẹ một tiếng, giơ chân đi tới sàn nhảy, tay bên người siết chặt thành quyền, sắc mặt kém tới cực điểm.
“Cung Âu!”
Mona khiếp sợ nhìn bóng lưng anh, một tay cầm ly rượu, một tay giơ tới trước, nhưng chỉ bắt được không khí.
Đáy lòng cô ta mơ hồ bất an.
Cô ta muốn Cung Âu nhịn đến cùng.
Cô không nên kích thích, anh lập tức đi, đây là do cô ta thất sách.
Đến tiệc rượu, Từ Băng Tâm ngồi trên ghế nghiêng người thưởng thức con gái và Mộ Thiên Sơ khiêu vũ, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, bỗng nhiên, trong sàn nhảy có một người khách không mời mà đến.
Cung Âu vượt qua đám người khiêu vũ tới Thời Tiểu Niệm.
Tất cả ánh mắt đều rơi vào người anh.
“Các người nhìn kìa, Cung tiên sinh đi qua.”
“Ánh mắt kia có chút đáng sợ nha, không phải muốn đi thi nhảy chứ?” Vị khách trẻ tuổi đoán.
Vì một người phụ nữ mà thi nhảy không phải chuyện hiếm lạ gì, trong các buổi tiệc cũng thường thấy, không ảnh hưởng đến xung quanh.
Nhưng hiển nhiên tất cả mọi người đều đánh giá thấp sức chiến đấu của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ ôm, đang giãy giụa muốn thoát, cổ tay lại bị một bàn tay nóng bỏng khác nắm chặt, cô còn chưa kịp phản ứng, người lập tức bị kéo lui về sau mấy bước.
Một giây kế tiếp, Cung Âu buông tay cô ra, đi tới trước mặt Mộ Thiên Sơ, trực tiếp đánh một quyền vào mặt anh.
“Ầm”
Mộ Thiên Sơ bị đánh ngã xuống đất, trên nửa khuôn mặt tuấn mĩ đều là máu, nhìn thấy mà giật mình.
Cung Âu đứng đó, một tay xuôi bên người, kẽ ngón tay chảy xuống máu tươi.
“A!”
Trong sàn nhảy la hoảng lên, mọi người lật đật lui về sau.
Trong bữa tiệc cũng kinh ngạc, thì ra Cung tiên sinh không phải đi thi nhảy mà đi đánh người.
Đơn giản thô bạo.
“…”
Từ Băng Tâm từ chỗ ngồi đứng lên, mặt đầy âu lo nhìn bên kia.
Cung Âu đánh Mộ Thiên Sơ một quyền, Thời Tiểu Niệm theo bản năng đi tới, còn chưa mở miệng, một tay Cung Âu chỉ cô cuồng loạn quát: “Em dám nói một câu thử xem, anh lập tức giết cậu ta.”
Anh đứng đó, bàn tay đưa ra đều là máu đỏ tươi, đôi mắt đỏ như thịt sống.
Đó là biểu hiện của tận cùng tức giận.
“…”
Thời Tiểu Niệm bị bộ dáng này của anh dọa.
Bác sĩ mặt sẹo chạy tới trước, thấy Mộ Thiên Sơ bị đánh, lập tức muốn công kích Cung Âu, Phong Đức xông lên trở tay đẩy một cái, đẩy hắn cách xa.
Nhất thời, sàn nhảy buổi tiệc từ thiện biến thành nơi đánh nhau.
Cục diện rất nhanh bị Cung Âu chế trụ, một đám vệ sĩ chen nhau lên, ngăn bác sĩ mặt sẹo.
Phong Đức hoàn toàn không nghĩ tới Cung Âu không nhịn được là trực tiếp đánh Mộ Thiên Sơ, ông vội vàng phái người đi giải tán tất cả khách.
Chuyện tối nay phải giữ bí mật.
Mộ Thiên Sơ ngồi dậy, mu bàn tay lướt qua vết máu trên mặt mình, đó không phải là của anh, anh ngẩng đầu khinh miệt nhìn Cung Âu: “Cung tiên sinh, đã lâu không gặp, anh vẫn chỉ có bộ dáng này.”
“Tôi không chỉ có bộ dáng này, còn phá hủy Tập đoàn Mộ thị, không phải sao?” Cung Âu cười lạnh một tiếng.
Gia sản Mộ gia, Tập đoàn Mộ thị.
Những thứ này là sỉ nhục của Mộ gia, lại là sỉ nhục mà Mộ Thiên Sơ không thể nào quên, anh nhớ Cung Âu đã từng ra tay như thế nào.
Sắc mặt Mộ Thiên Sơ biến đổi, ngay sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng: “Trên đời này, không có chuyện gì không thay đổi, người trên cao cũng vậy, chỉ phải sống, tất cả đều không quan trọng.”
Chỉ phải sống.
Mấy chữ này kích thích Cung Âu.
Hai mắt Cung Âu đỏ ngầu trợn mắt nhìn anh, tiến lên cúi người nắm cổ áo Mộ Thiên Sơ: “Mộ Thiên Sơ! Cậu giả chết!”
Giả chết không có gì, nhưng anh có thể lén lút bên cạnh Thời Tiểu Niệm, còn gạt Thời Tiểu Niệm.
“Khụ, khụ.”
Mộ Thiên Sơ bị siết ho nhẹ một tiếng, thuận thế từ dưới đất đứng lên, hai mắt không chút khiếp sợ chống đối với tầm mắt Cung Âu: “Tôi còn sống, nguyên vẹn không sứt mẻ đứng ở đây, cậu rất thất vọng?”
“Chỉ muốn cậu biến mất một lần mà thôi, có bao nhiêu khó khăn?”
Cung Âu vừa nói, lại hung hắn đánh tới một quyền.
Thân thể Mộ Thiên Sơ luôn không tốt, càng không giỏi đánh nhau, ngực bị đánh mạnh một cái, người liên tục lui về sau, cực lực ổn định thân thể mới không ngã xuống.
Từ đầu đến cuối, anh không trả đủa, ngay cả chút phản kháng cũng không có.
Mộ Thiên Sơ đưa tay đè ngực, nhịn đau, ngước mắt nhìn Cung Âu, khinh thường nói: “Cung Âu, Cung gia các người thật giỏi dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Chuyện khi dễ Tiểu Niệm, tôi còn chưa tính rõ ràng đâu.”
“Đến phiên cậu tính? Mộ Thiên Sơ cậu là thứ gì chứ!”
Cung Âu cười lạnh một tiếng, bước lên đánh người.
“Cung Âu!”
Thời Tiểu Niệm đứng đó không nhịn được hô to một tiếng, anh thật sự muốn đánh chết người mới thôi sao?
“Tôi nói, không cho phép em nói chuyện.” Cung Âu trừng mắt Thời Tiểu Niệm, tức giận hơn, trong mắt lộ vẻ điên cuồng: “Em lại dám lừa gạt tôi. Thời Tiểu Niệm, em được lắm.”
Gặp lại nhau, anh cố gắng khắc chế nóng nảy trong lòng mình để không nhốt cô, không bắt buộc cô trở lại, cố gắng ôn nhu với cô.