Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mộ Thiên Sơ dẫn cô ra khiêu vũ, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn cô: “Tại sao muốn trở về? Không phải nói phải về nước đối mặt với mọi thứ sao? Bộ dáng này của em không giống như đối mặt.”
Ngược lại giống trốn tránh hơn.
Cô đang cực lực tránh va chạm với Cung Âu.
“Xảy ra rất nhiều chuyện, nhất thời không thể nói rõ được. Thiên Sơ, chúng ta trở về đi.”
Thời Tiểu Niệm bị anh kéo đi khiêu vũ.
“Lúc em trở về nước rất kiên định, tại sao bây giờ không thể thấy được kiên định đó nữa, Tiểu Niệm?” Mộ Thiên Sơ cúi đầu nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Em có biết bộ dáng này của em làm anh rất sợ không?”
Ý chí của cô không kiên định như ba tháng trước.
Khi đó, cô đau như vậy, hận Cung Âu, bây giờ, anh không thấy được hận thù trong mắt cô.
Thời Tiểu Niệm nghe lời anh nói, khóe mắt kinh động, khiêu vũ theo anh, hỏi nhỏ: “Thiên Sơ, có phải anh biết lúc em bị nhốt, Cung Âu một mực tìm em không?”
Ngay cả truyền thông cũng biết Cung Âu yên lặng hơn nửa năm dài, Mộ Thiên Sơ không thể không biết.
“Phải thì thế nào?”
Mộ Thiên Sơ thừa nhận.
“…”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh, phải thì thế nào? Anh để cho cô hiểu lầm Cung Âu.
“Em cảm thấy đã trách lầm hắn ta?” Mộ Thiên Sơ ngưng mắt nhìn khiếp sợ trong mắt cô nói, giọng nói cao hơn: “Có thể Cung gia bắt em là sự thật đi, không phải hắn ta, Cung Âu sẽ bắt em sao? Em bị hắn ta hại, em hận hắn ta là phải, hắn ta đùa bỡn em, Tiểu Niệm, em tỉnh táo lại đi.”
“Không phải, anh ấy không có đùa bỡn em.”
“Không có sao? Hắn ta đã nói với em cái gì, em tin tưởng hắn ta sao?” Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hơi nghiêm nghị.
Thời Tiểu Niệm rủ mắt xuống, không nói gì.
Chuyện của Tịch Ngọc, cô phải giữ bí mật, có thể giữ bí mật một ngày thì một ngày, cho đến ngày không thể giấu diếm nữa.
Bên kia, Cung Âu và Mona đã khiêu vũ được một khúc, từ trong sàn nhảy lui ra.
Cung Âu đứng trước cây cột, người dựa vào đó, mũi giày không nhiễm một hạt bụi, đôi mắt đen chặt chẽ nhìn chằm chằm Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm trong sàn nhảy, trong mắt lộ ra tia âm u và điên cuồng ghen tị.
Lại còn dám tay trong tay khiêu vũ trước mặt anh.
Tay nắm chặt như vậy.
Đầu gần như dựa vào người Mộ Thiên Sơ.
Tình yêu mới, chẳng lẽ giải thích tình yêu mới là có thật?
Thời Tiểu Niệm dùng một đống lí do cự tuyệt anh, đều là giả, cô là vì Mộ Thiên Sơ, cô và Mộ Thiên Sơ nối lại tình xưa.
Thời Tiểu Niệm, em lại dám lừa gạt tôi!
“Uống ly rượu, là rượu giống rượu ở nhà tôi, không nghĩ tới ở đây biết dùng rượu ngon như vậy.” Mona từ một bên đi tới, cười đưa ly rượu cho Cung Âu.
Trong bụng Cung Âu đang cực kì nóng, nhận lấy ly rượu liền uống một hơi, tầm mắt không rời khỏi Thời Tiểu Niệm.
Nhảy đủ chưa.
Còn nhảy!
Cố ý kích thích anh, phải không?
Mona nhìn theo tầm mắt anh, nụ cười bên môi càng sâu, giống như vô tình nói: “Từ sau khi Thời Tiểu Niệm trở lại Tịch gia, trên người đúng là có nhiều mùi vị thục nữ thượng lưu hơn, cô ấy và Mộ Thiên Sơ thật xứng đôi.”
“Không muốn tôi xé rách miệng cô ngay trước mặt mọi người thì im lặng lập tức.”
Cung Âu cắn răng nghiến lợi nói, năm ngón tay dùng sức cầm ly rượu trong tay.
“…”
Mona lại đụng chỗ u tối, chỉ có thể không nói gì thêm nữa.
Trong sàn nhảy, Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ kéo khiêu vũ theo, chuyển đề tài: “Không nói những chuyện này nữa. Cảm ơn anh, Thiên Sơ, nếu không phải anh chạy tới cùng em diễn tấu bài hát, hôm nay em không thể xuống sân khấu được.”
Cô cho là do tiếng đàn violon của Mộ Thiên Sơ nên những vị khách phía dưới mới có thể vỗ tay.
Mộ Thiên Sơ biết cô hiểu lầm, ánh mắt có chút không được tự nhiên dời đi chỗ khác, vừa vặn chạm ánh mắt của Cung Âu đằng xa.
Cung Âu một bộ dáng muốn giết anh.
Trong mắt Mộ Thiên Sơ lướt qua suy nghĩ, khóe môi nhếch lên độ cong khiêu khích, tay đặt ngang hông Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên căng thẳng, kéo cô vào ngực, cúi đầu nói nhỉ bên tai cô: “Vậy em phải làm gì để cảm ơn anh?”
Thời Tiểu Niệm không có chút phòng bị, bị kéo vào ngực Mộ Thiên Sơ, cô lập tức cựa ra, hai cánh tay của Mộ Thiên Sơ cường ngạnh bên hông cô, ôm cô khiêu vũ.
Cô liên tục giãy giụa, nhưng làm sao cũng giãy giụa không ra.
Thời Tiểu Niệm bị buộc dựa vào anh, không khỏi nói: “Thiên Sơ, anh đừng như vậy, em sẽ tức giận.”
Tối nay anh sao vậy? Tại sao có thể có bộ dáng này?
Từ sau khi gặp lại, Mộ Thiên Sơ đối với cô dường như ngày càng cường thế.
Xa xa, Mona thấy một màn này, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười hài lòng, bỗng nhiên nghe “Ầm” một tiếng, cô ta quay đầu, cả người nhất thời sửng sờ.
Chỉ thấy ly rượu bị anh bóp nát trong tay.
Chân ly rượu rơi xuống đất.
Anh chậm rãi buông ngón tay thon dài, từng mảnh vỡ rơi xuống, giống như một cơn mưa nhỏ.