Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 736: Chương 736: Chương 387: Mâu thuẫn giữa Cung Âu và Mộ Thiên Sơ 2




“Thiên Sơ, sao đột nhiên con lại đến đây?” Từ Băng Tâm từ bàn ăn đứng lên, trên mặt tràn đầy nụ cười hiền hòa nhìn Mộ Thiên Sơ, rất là vui mừng.

“Rãnh rỗi nên con đến, bác gái, tối nay bác thật là xinh đẹp.”

Mộ Thiên Sơ giống như hoàn toàn không nhìn thấy vẻ khát máu trong mắt Cung Âu, tiến lên lễ phép ôm nhẹ Từ Băng Tâm một cái, trò chuyện với bà.

Thời Tiểu Niệm cũng không muốn để cho bọn họ trò chuyện tiếp nữa, cô nói với Từ Băng Tâm: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”

Để cho Mộ Thiên Sơ và Cung Âu ở chung một không gian, cô cũng không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ôn hòa mở miệng: “Anh vừa mới xuống máy bay đã lập tức chạy đến đây, để cho anh nghỉ ngơi một chút đi, không muốn động đậy nữa rồi.”

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, không tìm được lý do từ chối với lời giải thích của anh.

Mộ Thiên Sơ nói với người bên cạnh một câu, người nọ lập tức nhường chỗ ngồi ra.

Mộ Thiên Sơ ngồi xuống bên cạnh Từ Băng Tâm, trò chuyện một ít chuyện nhà với bà thật vui vẻ, lại thì thầm với Thời Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, em cũng ngồi xuống đi.”

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng quá đột ngột, không thể làm gì khác hơn là cũng ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt không nhịn được nhìn Cung Âu.

Chỉ thấy Cung Âu ngồi ở chỗ đó, thân thể thẳng tắp, đôi mắt trợn to nhìn thẳng về phía Mộ Thiên Sơ đang trò chuyện vui vẻ với Từ Băng Tâm, ánh mắt mang theo rét lạnh còn sắc bén hơn lưỡi dao.

Thời Tiểu Niệm sợ hãi.

Cô thật không nên đồng ý tham gia loại dạ tiệc từ thiện này với mẹ.

“Cậu lại còn chưa chết à!”

Bỗng nhiên Cung Âu mở miệng, giọng nói lạnh như băng, từng chữ từng chữ giống như phát ra từ kẽ răng vậy, mang theo lạnh lùng vẻ như băng.

Giọng nói của anh phá vỡ sự bình tĩnh giả vờ trên bàn ăn.

Khóe mắt Thời Tiểu Niệm không khỏi giật một cái, môi mím chặt.

Mộ Thiên Sơ đang nói chuyện với Từ Băng Tâm, nghe vậy, nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn, chậm rãi quay đầu nhìn Cung Âu, giọng nói dửng dưng ôn hòa: “Cung tiên sinh là đang nói chuyện với tôi sao? thật may, đại nạn không chết.”

Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh, có loại ảo giác sợ hết hồn hết vía.

Nghe vậy, Cung Âu cười lạnh một tiếng: “Xem ra phúc khí của tôi không lan đến được gần cậu.”

Nếu phúc khí của anh lan đến gần, hẳn là Mộ Thiên Sơ đã chết hoàn toàn.

Lại không có chết.

Thật là buồn cười, anh lại không nhận được chút tin tức nào.

Lời nói trêu chọc của Cung Âu thật trực tiếp, Mộ Thiên Sơ cười một tiếng, không có tức giận cũng không có đánh trả, chẳng qua là nghiêng đầu tiếp tục trò chuyện với Từ Băng Tâm.

Vốn là Từ Băng Tâm rất bất mãn đối với Cung Âu đột nhiên cắt ngang, lời nói lại sắc bén, nhưng bị mấy câu nói của Mộ Thiên Sơ trấn an, liên tục nở nụ cười.

“...”

Cung Âu trợn mắt nhìn anh chằm chằm.

Lại làm tốt quan hệ với mẹ của Thời Tiểu Niệm, chiêu này thật hèn hạ.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó bị hai người làm sức đầu mẻ trán, cô thật rất muốn đi, không thể ở nổi chỗ này nữa dù chỉ là một phút.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trò chơi đã tiến hành được một nửa, người chủ trì tuyên bố nghỉ ngơi một lúc, tân khách bắt đầu khiêu vũ.

Âm nhạc biến thành một bài hát thích hợp hai người khiêu vũ.

Thời Tiểu Niệm đang muốn mở miệng nói rời đi, liền nghe được giọng nói của Mona truyền tới: “Cung Âu, chúng ta đi khiêu vũ đi.”

Cung Âu rũ mắt nhìn thời gian một cái, sau đó nắm tay Mona đi đến giữa sàn nhảy.

Chờ một lát nữa.

Chờ thêm lát nữa sẽ đến thời gian nửa giờ, anh đã sắp không nhịn được, rời khỏi cái bàn này cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy hình ảnh Mộ Thiên Sơ cùng với Thời Tiểu Niệm ở chung với nhau làm nhức mắt thêm.

Mona cơ hồ là bị Cung Âu lôi về phía trước, tay bị anh siết đau.

Hai người đi ngang qua bên người Thời Tiểu Niệm, cô cúi đầu, thấy Cung Âu đạp một cước lên váy của cô.

Đây là biểu hiện để được hả giận của anh.

Anh có thể nhịn, đúng là không dễ.

“...”

Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi ở đó, một lát sau, cô quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Cung Âu và Mona đứng trong sàn nhảy đang khiêu vũ.

Cung Âu nhảy mà trong lòng không yên, thậm chí còn bỏ một tay vào túi quần, nhưng Mona hoàn mỹ bù đắp cái chưa đủ của anh, hai tay cô đè lên vai anh, nhảy thật quyến rũ, bộ dạng diêm dúa lòe loẹt động lòng người, Cung Âu nâng một tay lên, Mona lập tức có thể tiếp lấy hoàn mỹ, nhẹ bước một vòng quanh người anh, bên trong đôi mắt xanh nước biển lộ ra nụ cười, tấm lưng xinh đẹp dán lên ngực Cung Âu, hai người cứ vậy nhịp bước, đi chuyển hấp dẫn mập mờ, làm cho màn nhảy vô cùng khác biệt với người khác.

Cho dù là dung mạo hay dáng múa của hai người đều là một đôi bắt mắt nhất trên sàn nhảy.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn bọn họ.

Cho dù cô không phải là con nuôi bị vứt bỏ như trước, mà được người ta gọi là đại tiểu thư, nhưng cô không thừa nhận cũng không được, Mona và Cung Âu thật xứng đôi.

Bọn họ có bối cảnh tương tự, học thức tương tự, thân thể của bọn họ có một món đồ từ từ thấm vào trong xương từ nhỏ, cho dù chẳng qua chỉ là một đoạn nhảy, hai người đều có thể tiếp được bàn tay của đối phương vung ra ngoài, phối hợp thật hoàn mỹ.

Thật đẹp.

Đẹp đến giật mình động lòng người.

Cô cũng đã khiêu vũ cùng với Cung Âu, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể đạt được độ hoàn mỹ như vậy.

Cô nghe được rất nhiều tiếng khen liên tục của tân khách xung quanh.

Thời Tiểu Niệm nhìn bọn họ, ngực đau nhói, nhưng cô hiểu rõ, cô làm đúng, cô ở cùng với Cung Âu sẽ không thể uyển chuyển hoàn mỹ đến như vậy, mà là tạo thành một cái vực sâu không đáy.

Đây là nỗi bi ai mà cô và Cung Âu đều không thể không thừa nhận.

Thời Tiểu Niệm dần dần thu hồi tầm mắt, nhìn Từ Băng Tâm, lại nói lần nữa: “Chúng ta đi thôi,“

“Con không nhảy một điệu cùng với Thiên Sơ sao?”

Từ Băng Tâm hỏi.

“Con mệt mỏi, mẹ.”

Thời Tiểu Niệm cười nhạt một tiếng, không có tâm tình đi khiêu vũ.

Vừa dứt lời, bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ kéo đến, dắt tay cô đi về phía sàn nhảy, trên tay anh nhẹ dùng sức, trầm thấp nói: “Anh dẫn em, chỉ nhảy một đoạn ngắn.”

“Em muốn trờ về, Thiên Sơ.”

Thời Tiểu Niệm nhíu mày, muốn rút tay mình ra, lại bị Mộ Thiên Sơ nắm chặt, tay cô bị ép buộc đặt lên vai anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.