Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hù chết em rồi, sao anh lại ở đây?”
Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, sau đó khoác tay lên tay anh.
Đây là một loại lễ nghi trên sân khấu.
Mộ Thiên Sơ nắm chặt tay cô, quay mặt về phía các tân khách, hai người khom lưng thật sâu về phía dưới.
Ánh đèn toàn trường sáng ngời, lúc này mọi người mới nhận ra Mộ Thiên Sơ, giật mình không ngừng, sôi nổi bàn luận.
Mona cũng chú ý tới, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy khó hiểu, Mộ Thiên Sơ lại không có chết? Chẳng lẽ tình yêu mới của Thời Tiểu Niệm là anh ta, khó trách, ngày đó ở bệnh viện, Cung Âu lại đau khổ như vậy.
Nếu Thời Tiểu Niệm đã yêu người khác.
Vậy thì thật là một chuyện không thể tốt hơn nữa.
Người phục vụ cầm 'hiệp ước đồng ý quyên tiền' đi tới, Mona cầm bút vội vã ký tên lên đó, liền nghe được giọng nói âm lãnh của Cung Âu vang lên bên cạnh.
“Bắt đầu từ giờ phút này, không cho phép ai tiết lộ chuyện tối hôm nay ra ngoài dù chỉ là nửa chữ!”
Cung Âu đứn ở đó nói từng chữ từng chữ, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, đè thấp giọng nói.
Anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy báo chí ngày mai đăng hình Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ ở chung một chỗ, tuyệt đối không được!
“Dạ, thiếu gia.”
Phong Đức đứng bên cạnh, cúi đầu nhẹ giọng trả lời, sau đó ra lệnh vệ sĩ đi nhỏ giọng nói với các tân khách, để ngừa bọn họ dùng điện thoại di động tay tiết lộ ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ với sự xuất hiện của Mộ Thiên Sơ, bị anh kéo tay đi xuống bậc thang còn chưa hoàn hồn lại được.
“Đột nhiên muốn nhìn thấy em, cho nên đã tới.”
Mộ Thiên Sơ đi bên cạnh cô, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Khoảng cách quá gần để cho Thời Tiểu Niệm hoàn hồn lại, cô vội vàng rút tay mình về, bất đắc dĩ nói: “Sao anh lại nói như việc ngồi máy bay đơn giản như ngồi xe vậy?”
Nhớ một người liền có thể tùy lúc tùy chỗ ngồi máy bay bay qua nước khác?
“Thật ra thì...” Mộ Thiên Sơ cùng cô đi đến bàn tiệc, dừng một chút lại nói tiếp: “Thật ra thì... anh chỉ là muốn biết, rốt cuộc tình yêu mới mà em nói kia là ai?”
Vừa nói, Mộ Thiên Sơ nhìn cô, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Giống với gương mặt vui vẻ của anh trên tivi y như đúc.
“Đó không phải là em nói.”
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ, là Hạ Vũ nói, nhưng tất cả mọi người đều xem như là cô nói.
“Vậy tình yêu mới mà bạn em nói là ai?” Mộ Thiên Sơ tiếp tục cười hỏi, độ cong trên môi rất đúng tiêu chuẩn.
“Anh có thể đừng cười như vậy hay không, làm em luôn nghĩ đến biểu tình trên internet kia.”
Thời Tiểu Niệm bị anh chọc cười.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy một ánh mắt chiếu lên người, làm cho cô rất không thoải mái, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía trước, chỉ thấy Cung Âu đứng trước bàn ăn, đôi mắt âm lãnh trợn to nhìn cô, giống như ánh mắt của chim ưng vậy, đáng sợ đến kinh người.
Thân thể cô không nhịn được cứng đờ.
Mộ Thiên Sơ giống như không nhìn thấy vậy, nhẹ đỡ sau lưng một cái, ôm cô đi về phía trước.
Sắc mặt Cung Âu càng đáng sợ, trên gương mặt anh tuấn không còn một chút nụ cười, chợt anh đưa tay đi lấy ly rượu.
Thời Tiểu Niệm hơi sợ hãi nhìn Cung Âu, không biết anh sẽ làm gì, Mona bên cạnh nhanh chóng dùng sức đè tay anh lại, mỉm cười nói: “Cung Âu, ngồi xuống đi.”
Anh lại muốn đập đồ vật trong trường hợp này sao?
Anh chịu được lần mất mặt này, nhưng Mona cô còn không chịu nổi.
“...”
Ngồi không được.
Bây giờ anh chỉ muốn đập lên đầu Mộ Thiên Sơ.
Tức giận và ghen tỵ điên cuồng nổ tung trong các mỗi dây mạch máu của anh.
Mộ Thiên Sơ không có chết, còn trờ lại bên người Thời Tiểu Niệm.
Phong Đức đứng sau lưng Cung Âu, cũng là vô cùng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thiếu gia, loại dạ tiệc từ thiện này là phải công khai một ít hình ảnh, cho nên có camera khắp nơi, muốn xử lý hết rất là mất thời gian, lỡ như có tiết lộ tin tức, cũng chỉ có một mình ngài bị mệt mỏi mà thôi.”
Cung Âu tranh đoạt người yêu trước công chúng vì bạn gái trước, tin tức này nếu như truyền tới Anh quốc.
Gia tộc Lancaster còn chưa tức giận, sợ là Cung lão gia đã ám sát Thời tiểu thư trước rồi.
Bàn tay Cung Âu bị Mona đè lại, anh trợn mắt nhìn Thời Tiểu Niệm chăm chú, Thời Tiểu Niệm cũng nhìn anh, bên trong đôi mắt cô thật bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được vài phần sợ hãi.
Anh không nhìn được cô sợ hãi.
Anh cố gắng rút tay trên ly rượu về.
Cung Âu ngồi xuống ghế, thở một hơi dài, nhỏ giọng lạnh lẽo nói: “Phong Đức, cho ông nửa giờ, tôi muốn bảo đảm sẽ không có bất cứ ai tiết lộ ra ngoài. Hoặc là, ông có thể đuổi hết những người không có phận sự ra ngoài cho tôi.”
“Nửa giờ?”
Thời gian ngắn ngủi như vậy?
Phong Đức hơi ngạc nhiên.
“Tôi chỉ nhịn được nửa giờ.” Cung Âu nghiến răng nghiến lợi nói, cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, giọng nói lạnh như băng tuyết: “Đã qua mười lăm giây.”
Anh chỉ nhịn được nửa giờ.
Anh cũng chỉ có thể nhịn được nửa giờ, đây là sức chịu đựng cao nhất mà anh đã lường được.