Thời Tiểu Niệm cảm thấy thính giác và thị giác của mình cũng đã mất đi công năng, trong tầm mắt của cô, chỉ có chiếc piano màu trắng trên sân khấu kia là rõ ràng nhất.
Cô biết rõ, mình lại đi về phía một trò cười thuộc về cô.
Mà cái chuyện cười này là Cung Âu và Mona liên hợp lại ban cho cô.
Thời Tiểu Niệm từ từ đi lên bậc thang, tới trước piano, ánh đèn toàn trường tối lại, chỉ còn lại một tia sáng trên chỗ ngồi piano.
Tiếng vỗ tay dần dần thưa thớt.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống trước piano, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động, cô đưa hai tay đặt lên phím đàn trắng đen.
Một âm piano rơi xuống.
Hiển nhiên tân khách đã nghe ra không đúng.
Thời Tiểu Niệm khảy, lúc đầu cô còn giả vờ một chút, đặt hết cả mười ngón tay lên piano, nhưng càng như vậy, càng làm cho tiếng đàn của cô tỏ ra rối loạn.
Cho dù là ở trên sân khấu, cô cũng có thể nghe được tiếng hít hà và tiếng hô kinh ngạc phía dưới.
Cô dứt khoát buông tha cho những thứ làm dáng này, dùng hai ngón trỏ khảy trên phím đàn đen trắng, đây là bài mà Cung Âu dạy cho cô, nắm tay cô đè từng phím từng phím xuống, khảy ra một bài piano ngọt ngào nhanh nhẹn.
Mona đứng xa xa nhìn, nghe tiếng đàn không hề có chút kỹ xảo kia, trên môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
Thì ra thật sự kém như vậy.
Chỉ có chút khả năng này cũng dám lên sân khấu, cô cũng cảm thấy lúng túng thay Thời Tiểu Niệm.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, càng lộ ra tiếng nhạc yếu đuối của Thời Tiểu Niệm, khúc phổ của bài hát này rất đơn giản, mới có thể để cho cô chỉ dùng hai ngón tay cũng đàn ra được, cho dù là càng ngày càng lưu loát, nhưng ai cũng có thể nghe ra được vẻ kém cỏi trong đó.
Thật là một lần biểu diễn lúng túng.
Mỗi vị tân khách đều nghĩ như vậy, trừ Cung Âu.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó thưởng thức tiếng nhạc piano kia, bên trong đôi mắt đen lộ ra vài phần đắc ý, đây là do anh dạy dỗ.
Càng ngày càng đàn tốt.
Cung Âu nhìn lên sân khấu, dưới ánh đèn sáng ngời, Thời Tiểu Niệm ngồi trước đàn piano màu trắng, giống như một vị công chúa vậy, lễ phục đính kim cương tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao trên trời rơi xuống, hoặc như những giọt mưa trong lành, đẹp đến hút hồn, trong ngực anh mềm mại đến sắp hóa thành một bãi nước.
“Thật là hay.”
Cung Âu trầm thấp nói.
“...”
Mona đang đắc ý uống rượu, nghe như vậy liền bị sặc, rất là chật vật.
Tân khách xung quanh cũng nghe được một tiếng này của Cung Âu, âm thầm trố mắt nhìn nhau, nghe ra lần này Cung Âu cũng không phải là khen ngợi giả tạo, anh cũng không cần phải tâng bốc bất cứ ai.
Cung Âu là ai chứ, thân là quý tộc, người của thượng tầng cao cấp, anh nói tốt đương nhiên là tốt.
Chẳng lẽ, là bọn họ không nghe được chỗ tinh diệu trong tiếng đàn của Thời tiểu thư.
Chẳng lẽ bài hát này là phải dùng cách chất phát sạch sẽ như vậy khảy ra, không cần kỷ xảo phô trương sao, giống như viên ngọc thô chưa mài dũa vậy, phải có người biết mới có thể thưởng thức?
Vậy nếu bọn họ không khen tặng, chẳng phải là tỏ ra mình không có một chút thành tựu nào trong âm nhạc sao?
“Là không tệ, bây giờ muốn nghe loại tiếng đàn sạch sẽ như vậy là rất khó được, đa số đều bị kỹ xảo lấn át.”
“Nói đúng.”
Các tân khách đầu châu đầu ghé tai, một truyền mười, mười truyền trăm.
Cho đến khi cả đám người ngồi ở đó gật đầu điên cuồng, giống như nghe được tiếng nhạc tuyệt thế nào vậy.
Mona nhìn từng gương mặt xung quanh, lại nhìn vẻ si mê trong mắt Cung Âu, suýt chút nữa đã phun hớp rượu trong miệng ra ngoài.
Có người như anh vậy sao, Thời Tiểu Niệm làm cái gì cũng tốt, cái gì cũng hoàn mỹ, thật là có bệnh.
Không có đạt được mục đích mình muốn, lại còn vô duyên vô cớ tổn thất sáu mươi triệu, Mona quả thật không vui, bưng ly rượu lên mạnh mẽ uống một hớp.
Nhức đầu.
Tim, càng đau.
Nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm, Mona cảm thấy Thời Tiểu Niệm không phải một trò cười, mà cô mới là.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước piano, không biết bên dưới xảy ra chuyện gì, chỉ lo đàn hết sức mình.
Đàn một bài hát có thể giúp những đứa bé nghèo khó được đến sáu mươi triệu tài trợ, đáng giá, cười nhạo thì cười nhạo đi, chẳng qua là đã để mẹ theo cô cùng nhau mất thể diện.
Một đoạn ngắn cuối cùng của khúc đàn này, đột nhiên trên đài vang lên tiếng của đàn violon, phối hợp tiết tấu của cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong tiếng nhạc, còn có tiếng bước chân trầm thấp truyền tới.
Một đôi giày da được lau đến sáng bóng tiến vào tầm mắt của cô.
Một người đàn ông trẻ tuổi thân hình thon dài từ sâu trong sân khấu u ám dần dần đi về phía cô, đặt một cây đàn violon trên vai, đang ưu nhã kéo cầm, anh mặc một bộ lễ phục màu xám tro, áo sơ mi trắng nõn sạch sẽ.
Là Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ vừa kéo đàn violon vừa đi đến trước piano của cô đứng đó, tóc ngắn đẹo trai rõ ràng đã được chỉnh chu, gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan mang một phần âm nhu, trên môi nhếch lên một độ cong, ngưng mắt nhìn cô thật sâu, nụ cười ôn nhu.
Anh đứng ở đó, dịu dàng như ngọc, quý khí như tranh vẽ.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn anh, tại sao anh lại ở chỗ này?
Nụ cười trên mặt Mộ Thiên Sơ càng sâu hơn, ánh mắt nhìn cô nháy nháy, Thời Tiểu Niệm mới nhớ lại phải đánh đàn thật tốt.
Trong tiệc rượu phía dưới sân khấu, đột nhiên Cung Âu từ chỗ ngồi đứng lên, đôi mắt âm u mở to nhìn về phía sân khấu, sắc mặt tái xanh, bàn tay nắm chặt thành quyền, quanh thân tản ra một cổ hơi thở nguy hiểm.
Mộ Thiên Sơ.
Anh ta không có chết?
Cung Âu đứng ở đó, cắn chặt răng, đôi mắt trợn to nhìn người đàn ông trên sân khấu chằm chằm, ánh mắt càng ngày càng âm trầm, hơi thở nặng nề, hận không thể xông lên giết người.
Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm.
A.
Thời Tiểu Niệm, em thật là rất tốt.
“Cung Âu?”
Mona đứng bên cạnh, kéo tay áo của anh một cái, chợt phát hiện anh siết nắm tay rất chặt, ngay cả trên cánh tay cũng lộ ra gân xanh.
Xong một khúc.
Đoạn cuối có tiếng đàn violon thêm sắc, cũng xem như là có chút chuyên nghiệp..
Toàn trường vang lên một trận vỗ tay như sóng dậy.
Mộ Thiên Sơ giao đàn violon cho người phục vụ kế bên, đôi mắt ôn nhu nhìn Thời Tiểu Niệm, đưa tay về phía cô.