Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tất cả mọi người nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu ngồi ngay thẳng, đặt ly rượu lên bàn, đôi mắt đen liếc Thời Tiểu Niệm một cái.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, ngón tay dùng sức siết chặt túi xách trong tay.
Rốt cuộc anh cũng không nhịn được, muốn giải vây cho cô sao?
“...”
Nghe được lời nói của Cung Âu, nụ cười trên mặt Mona hơi cứng ngắc, dưới công chúng mà anh cũng phải thiên vị như vậy, rốt cuộc anh đặt cô ở chỗ nào chứ?
Mona chưa kịp nói gì, Cung Âu đã giật micro lại.
Cung Âu một tay cầm micro, bông tai kim cương trên lỗ tai lung linh mị hoặc, đôi mắt thẳng tắp nhìn Thời Tiểu Niệm.
Nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm không còn giả tạo như vậy nữa.
Thật may, có anh giải vây cho cô.
Anh không còn vì kích thích cô mà mất đi nhân tính.
“Mời Thời tiểu thư đàn một bài piano 'Thời thời niệm niệm'.” Giọng nói trầm thấp của Cung Âu xuyên thấu qua micro, truyền tới từ từng hàng loa trên tường, giọng nói kia quả thật rất hấp dẫn.
“...”
Nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm cứng lại.
Piano, anh biết rõ cô không đàn piano được.
Không phải giải vây.
Anh cướp micro của Mona lại không phải giải vây cho cô, mà là cũng theo cô ta cười nhạo cô.
“Tôi nghĩ là em hiểu lầm, tôi để cho em đi, là vì cho em đi ký hiệp ước, không phải để em được tự do.”
Cô nghĩ đến lời của Cung Âu nói với cô.
Đúng rồi, anh mang Mona đi tham dự loại dạ tiệc từ thiện này chính là vì kích thích cô, muốn cô ghen, bây giờ lại làm nhục, anh muốn thông qua cách này làm cho cô thỏa hiệp, để cô trở lại bên cạnh anh.
Mona là một người có nghiên cứu rất sâu đối với tâm lý, chỉ cần nhìn một biểu tình của Thời Tiểu Niệm cô cũng đã đoán được bảy tám phần.
Thời Tiểu Niệm không biết đàn piano?
Bình dân chính là bình dân, sống đến hai mươi tuổi ngay cả cái đó cũng không biết, quá ngu ngốc.
“...”
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, gương mặt anh tuấn, đôi mắt thâm thúy nhìn Thời Tiểu Niệm thật sâu, trên môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên.
Nụ cười kia rơi vào trong mắt Thời Tiểu Niệm lại cực kỳ chói mắt.
Không làm người yêu được thì nhất định muốn cô đẹp mắt phải không, còn cười đến như vậy.
Nụ cười của Cung Âu cũng không phải là bỏ đá xuống giếng, mặc dù anh muốn Thời Tiểu Niệm ghen, nhưng cũng sẽ không nhìn cô mất mặt, anh cũng biết ý đồ của Mona, cho nên anh là thật lòng muốn giải vây cho cô.
Mà anh, cũng thật là cảm thấy Thời Tiểu Niệm đàn piano rất hay.
Nhất là đàn trong phòng ngủ của anh, càng hay hơn.
Anh đã rất lâu chưa có nghe, đột nhiên muốn thử.
Người phục vụ bưng dĩa đi đến bên cạnh Thời Tiểu Niệm, ánh mắt Thời Tiểu Niệm chuyển động, đưa tay cầm micro lên khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, Mona tiểu thư, tôi còn có việc bận, không thể chậm trễ, mười triệu này, tôi góp.”
Cô không muốn đốt tiền, nhưng mà lần này lại không thể không đốt một lần.
Cô dùng tiền của tất cả bản quyền thêm lại cùng nhau, còn thiếu một ít, bình thường Tịch gia trừ mua quần áo mua xe, lại cho cô không ít tiền tiêu vặt, cô đều để trong thẻ không có động tới, cộng lại cũng có thể đủ mười triệu.
Dù sao tiền những bản quyền này cũng là Cung Âu âm thầm giúp cô, không tính là bản lĩnh thật sự, xem như là cô giúp anh quyên góp làm việc thiện.
Nhưng thế giới của người có tiền vĩnh viễn vượt qua sự tưởng tượng của người thường, Mona ngồi ở đó cười nói: “Là làm việc thiện, Thời tiểu thư lại không thể chậm trễ một ít thời gian sao, tôi biết, là Thời tiểu thư chê tôi quyên ít tiền, như vậy đi, chỉ cần Thời tiểu thư chịu đàn một bài hát, tôi và Cung Âu ra sáu mươi triệu.”
Toàn trường một mảnh xôn xao.
Sau đó chính là tiếng vỗ tay như sấm.
Một khúc nhạc piano đổi sáu mươi triệu, đương nhiên mọi người phải vỗ tay.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn hai người ngồi ở chỗ đó, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng rồi biến mất.
Dùng tiền đè cô?
Đương nhiên là cô không đọ lại được.
Không biết là ai dẫn đầu, bỗng nhiên tất cả mọi người đều vừa vỗ tay vừa kêu: “Thời tiểu thư! Thời tiểu thư! Thời tiểu thư!”
Cô không đi lên cũng không được.
Từ Băng Tâm nhìn Thời Tiểu Niệm, trên gương mặt ôn nhu tươi cười, bà không biết Thời Tiểu Niệm không biết đàn piano, vẫn đang chờ Thời Tiểu Niệm thể hiện tài năng.
Tiểu Niệm và Tịch Ngọc giống nhau như vậy, đương nhiên là phải rất ưu tú về mọi mặt.
“Thời tiểu thư! Thời tiểu thư! Thời tiểu thư!”
Mọi người tiếp tục kêu gào.
Thời Tiểu Niệm từ trên ghế đứng lên, đối mắt lướt qua hai người đối diện, Mona đang đến gần Cung Âu nói cái gì đó, bộ dạng như tình nhân đang trò chuyện vậy, Cung Âu nghe không yên lòng, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn Thời Tiểu Niệm.
Trong tiếng kêu của mọi người, Thời Tiểu Niệm xoay người bước lên sân khấu, từng bước từng bước.
Người phục vụ đi theo cẩn thận chỉnh lại váy dài của cô.
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên bên tai cô.