Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, bàn tay cầm ly rượu không tự chủ được siết chặt.
Cô có thể ung dung đối mặt Mona, nhưng đối với Cung Âu hiện tại, cô không làm được ung dung như vậy.
Nhưng mà cô vẫn phải theo bọn họ diễn trò thôi.
Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn bọn họ chằm chằm, duy trì hòa bình, có ích với bọn họ, cũng có ích với cô.
“Cám ơn.”
Thời Tiểu Niệm khẽ mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng cụng ly với anh, sau đó nâng lên uống một hớp.
Chất rượu đỏ tươi vừa tràn ngập trong miệng cô, liền nghe được giọng nói từ tính của Cung Âu vang lên: “Em có muốn mua người máy kiểu mới của tôi không, tôi tin tưởng, người máy này đã thay đổi hình dạng nhất định rất thích hợp với Thời tiểu thư.”
Mona đứng ở đó, đôi mắt xanh sâu thẳm, sắc mặt không được tốt nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Nghe vậy, suýt chút nữa Thời Tiểu Niệm đã bị rượu làm sặc.
Anh đây là đang ví dụ mình thành người máy sao, còn thay đổi hình dạng, hình dạng của anh nào có thay đổi, tính cách vẫn giống với trước kia như đúc.
Những người bên cạnh không nghe ra ý tứ sâu xa trong đó, chỉ cảm thấy Cung Âu đã có tiền như vậy lại vẫn rao hàng với bạn gái trước, có lẽ chỉ là đùa thôi, vì vậy cũng cười phụ họa mấy tiếng.
Thời Tiểu Niệm ngậm ly một hồi lâu sau, đang suy nghĩ làm sao trả lời lại một câu thật khéo léo, kết quả, Mona lại cướp trả lời trước cô: “Nghe nói Thời tiểu thư có tình yêu mới, hôm nay không có dẫn bạn trai đi theo sao?”
Cung Âu đứng ở đó, bàn tay cầm ly rượu cứng đờ.
Một giây tiếp theo, anh đưa tay ra vòng ngang hông Mona, đầu ngón tay hung hăng dùng lực một chút.
“...”
Mona liều mạng nhịn đau.
Nhưng trong mắt người khác, cũng là hai người cực kỳ ân ái.
Từ Băng Tâm nhìn hai người, rõ ràng là hai ngươi mặt rất đẹp, nhưng trong mắt bà lại rất không thoải mái.
Nghĩ đến lúc hai người đính hôn, con gái bà lại đang đang sinh con cho người đàn ông này, bà càng không thoải mái.
Thời Tiểu Niệm khẽ mỉm cười: “Hôm nay anh ấy có việc bận.”
Trước mặt nhiều người như vậy cô không thể nói là mình độc thân đi.
Mặc dù biết rõ người trong miệng cô là không tồn tại, nhưng Cung Âu nghe vẫn có cảm giác một ngọn lửa không tên từ trong đáy lòng bốc lên, anh một tay cầm ly rượu, một tay vòng qua eo Mona, càng dùng sức hơn.
Mona đau đến suýt chút nữa không cầm vững ly rượu, cô quay đầu, cười đưa mặt đến gần Cung Âu, nhỏ giọng đến chỉ có hai người nghe được nói: “Anh làm gì vậy, lúc này cũng không phải là tôi kích thích anh.”
Đương nhiên cô biết vì sao Cung Âu lại tức giận.
“Tôi biết.”
“Vậy tại sao anh còn nhéo tôi?”
“Tôi không nỡ nhéo cô ấy.”
“...”
Nếu như đây không phải là nơi công chúng, Mona thật rất muốn đạp mấy cái lên chân Cung Âu.
Người anh để ý thì xem như châu như bảo, người anh không thèm để ý thì xem như cỏ rác.
Đôi mắt trong suốt của Thời Tiểu Niệm nhìn hành động của bọn họ, giơ ly lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó ngồi xuống, quay đầu nhìn Từ Băng Tâm, đang muốn mở miệng nói muốn rời đi, thì bỗng nhiên nhìn thấy ánh đèn toàn trường thay đổi một cái.
Tất cả mọi người nhìn lên sân khấu, chỉ thấy người chủ trì đứng phía trên, cầm micro trong tay, vẻ mặt tươi cười nói: “Hàng năm quyên góp từ thiện chúng ta đều tiến hành theo hình thức trò chơi, năm nay cũng không ngoại lệ, nhưng trò chơi của chúng ta năm nay lại có quy tắc mới. Đó chính là do bên A chỉ định bên B hoàn thành một tiết mục, hứa hẹn chỉ cần bên B hoàn thành, bên A sẽ quyên góp bao nhiêu tiền! Vì từ thiện, nếu có người mời bạn làm xấu, cũng phải vì nghĩa mà không để ý bản thân nha.”
“Ha ha ha.”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, cảm thấy trò chơi này rất là thú vị.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, giơ tay lên cầm túi muốn rút lui, bỗng nhiên nhận ra được cái gì, cô ngước mặt nhìn đối diện, chỉ thấy Mona đang mỉm cười nhìn cô, đôi mắt xanh biển mang theo một tia sáng khiêu khích.
Cái cô Mona này...
Trong lòng Thời Tiểu Niệm thầm nói không tốt, không kịp rút lui khỏi, liền lập tức đưa tay cầm thẻ số đang treo trên lưng ghế lên.
Tay cô vừa chạm vào thẻ số, Mona cũng đã giơ thẻ số trong tay lên.
“Số 67, tốc độ của tiểu thư Lancaster nhanh nhất, mới vừa nghe quy tắc xong đã giơ thẻ số trong tay lên, xin hỏi cô muốn chỉ định ai biểu diễn một tiết mục?” Người chủ trì đứng tên sân khấu hỏi.
Có người phục vụ bưng mâm đi tới.
Mona cầm micro trên mâm lên, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tràn đầy quý khí ưu nhã, đôi mắt hiền lành nhìn Thời Tiểu Niệm, nào có phân nửa vẻ khiêu khích khi nãy.
Cung Âu ngồi bên cạnh, cả người hơi dựa vào sau, đôi mắt đen khinh thường liếc Mona một cái, sau đó nhìn Thời Tiểu Niệm chằm chằm, giơ ly rượu trên tay lên uống cạn.
Thời Tiểu Niệm càng xem càng đẹp mắt.
Làm sao Tịch gia lại có thể sinh ra một người con gái đẹp như vậy, nếu cô không giống với Tịch Ngọc thì càng tốt hơn.
“Tôi muốn mời Thời tiểu thư Thời Tiểu Niệm số 63 biểu diễn một tiết mục, nếu Thời tiểu thư nể mặt, tôi quyên góp mười triệu.” Mona quăng ra một con số rất to.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, mới mở màn đã chơi lớn như vậy?
Quả nhiên là tiểu thư quý tộc, quăng một cái liền giá trị ngàn vàng.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, da đầu tê dại, có thể cảm giác được toàn bộ ánh đèn đều hội tụ đến bên này,
Cô nhìn Mona, cười dửng dưng: “Vậy tôi sẽ vẽ...”
“Là có thể chỉ bất cứ tiết mục nào cho Thời tiểu thư sao?” Mona cười cắt đứt lời nói của cô, tùy ý nhìn lên sân khấu.
Mona cầm micro trên tay, tất cả mọi người chỉ nghe được tiếng của cô.
“Đương nhiên là như vậy, Lancaster tiểu thư.” Người chủ trì đùa giỡn nói: “Cô yên tâm, tùy tiện chỉ định tiết mục, không cần sợ bị trả thù nha, sau khi A chỉ B xong, B không thể chỉ A.”
Tất cả mọi người lại cười to một trận.
“...”
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm lạnh lùng, hơi buồn bực ngồi ở đó, cô cái gì cũng trễ hơn Mona một bước.
Cố ý làm khó cô, muốn cho cô đẹp mắt phải không?
Thời Tiểu Niệm biết rất khó trốn thoát cửa ải này, cô nhìn Mona, chờ đợi chiêu lớn của đối phương.
Nụ cười trên mặt Mona không giảm tí nào, đôi mắt sáng ngời mê người, cầm micro nói: “Vậy tôi mời Thời tiểu thư...”
“Tôi chỉ định tiết mục.”
Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.