Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn thức ăn trong dĩa mình, cách váy, chân cô lại bị đá.
Thân thể cô lại chấn động một cái.
“Sao vậy?” Lúc này, Từ Băng Tâm phát hiện có gì đó không đúng.
“Không sao ạ.”
Thời Tiểu Niệm khẽ mỉm cười, cầm dao nĩa cắt miếng thịt trong dĩa, mặc cho Cung Âu đá như thế nào cũng không nhúc nhích.
Cho đến những ánh mắt xung quanh dần dần không còn trên người nữa, cô mới hơi cúi người xuống, đưa tay mò đến cái chân kia, lấy tờ giấy từ trong mũi giày của anh ra, mũi giày của Cung Âu từ từ nhích lại gần cô.
Lúc anh làm động tác này, là đang cùng Mona tiếp nhận người bên cạnh mời rượu, trò chuyện với nhau thật vui.
Giống như là đang làm ăn trộm vậy.
Loại cảm giác này làm Thời Tiểu Niệm thật không dễ chịu, cô lấy giấy gói đường đặt lên bức thư, ở giữa giấy gói đường có một khe hở ánh lên dòng chữ rồng bay phượng múa trên thư.
Là chữ của Cung Âu.
Mở máy, nếu không anh trực tiếp qua đó ngồi.
Anh biết cô tắt máy.
Thời Tiểu Niệm giả vờ dùng khăn giấy lau tay, vò cả giấy gói đường và bức thư thành một cục, yên tĩnh cúi đầu, từ đầu đến cuối vẫn không có ngẩng lên.
Cô thờ ơ làm Cung Âu bất mãn, trên đùi lại bị anh hung hăng đá mấy cái.
Cô cố gắng nhịn xuống.
“Dùng câu nói của Trung Quốc, thì Cung tiên sinh và Mona tiểu thư thật là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, thật là làm người ta hâm mộ chết.” Có một người khách mời rượu bọn họ, hết sức tâng bốc.
“Cám ơn...”
Mona cười hào phóng ung dung, hoàn toàn không nhìn ra một chút vẻ lúng túng khi ngồi chung một chỗ với bạn gái trước của vị hôn phu.
“Không cần hâm mộ, tính tình của tôi cũng không phải rất tốt.”
Cung Âu cụng ly với đối phương, bỗng nhiên giọng nói lạnh lùng xuống.
Làm cho mọi người vô cùng lúng túng.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, trái tim hung hăng run rẩy, rất rõ ràng lời này là cố ý nói cho cô nghe.
Tính tình anh không tốt, làm ra chuyện gì cũng không kỳ lạ.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, cầm lấy điện thoại từ trong túi xách ra mở lên, nhanh chóng điểu chỉnh tắt chuông.
Một đống tin nhắn ào đến như muốn nổ banh máy...
Em trả lời một tin nhắn của anh sẽ chết sao?
Nếu như tôi không để cho em rời xa anh, cả đời này em cũng không thoát khỏi được.
Em không còn yêu, anh cũng muốn em phải yêu lại lần nữa.
Ghen... tị... không?
Thời Tiểu Niệm xóa bỏ tin nhắn trong điện thoại, không phải là anh vì để cho cô ghen, nên mới dẫn Mona tới đi?
Ghen đại biểu cho yêu lại lần nữa sao?
Vậy anh sai rồi.
Cô không có ghen, cô chỉ cảm thấy đau, đau giống như bị dao cắt vậy.
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại, từ từ bấm vài chữ, sau đó gửi tin nhắn đi....
Cung Âu, nếu như anh muốn tôi tốt, thì đừng làm ra bất cứ hành động khác người nào ở nơi công cộng này, tôi chỉ muốn cuộc sống yên tĩnh, lát nữa tôi sẽ rời đi.
Cô vừa gửi tin nhắn xong, liền nghe một giọng nói truyền tới.
“Thời tiểu thư, xem tin tức thì cô lại có sản phẩm mới đưa ra thị trường, chúc cô bàn được nhiều.”
Bỗng nhiên Mona đứng lên, vẻ mặt tươi cười cầm ly rượu nhìn Thời Tiểu Niệm, chủ động mời rượu cô, bày tỏ thái độ bao dung của vị hôn thê với mọi người.
Động tác này lại rước lấy không ít ánh mắt dò xét.
Từ Băng Tâm nhìn Thời Tiểu Niệm, hơi lo lắng vì cô.
Tầm mắt cùa Cung Âu chuyển về phía Thời Tiểu Niệm, đôi mắt đen lạnh lùng liếc người phụ nữ chuyên gây chuyện là Mona này, đang muốn nói gì đột nhiên điện thoại rung lên, anh nhìn sơ qua tin nhắn của Thời Tiểu Niệm một cái, sắc mặt lạnh như băng.
Đối với anh, chỉ biết đi.
Cứ muốn biến khỏi tầm mắt của anh như vậy sao?
Cung Âu vểnh môi, không lên tiếng nữa, bưng một ly rượu trên tay nhẹ nhàng lay động, nhàn nhạt nhìn Thời Tiểu Niệm.
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng nhìn về cô.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, để cho mọi người không biết cô đang nghĩ gì, lúc ngẩng đầu lên trên mặt cô đã treo một nụ cười lạnh nhạt.
Cô từ chỗ ngồi đứng lên, cầm ly rượu trước mặt nhẹ nhàng cụng ly với Mona: “Cám ơn, lời chúc của cô.”
Một câu ung dung.
Thời Tiểu Niệm giơ ly lên nhẹ nhàng chạm vào môi.
“Mới ra hàng loạt loại hình người máy Mr mới, Thời tiểu thư không có ý định cũng mua một con sao?”
Mona cũng không có lập tức trở về chỗ ngồi, mà là châm chọc nhìn Thời Tiểu Niệm nói.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, trên môi nhếch lên một nụ cười: “Bây giờ tâm tư của tôi đều đặt trên sự nghiệp và gia đình, rất ít đi chú ý người máy.”
“Vậy sao?” Nụ cười trên mặt Mona càng sâu hơn.
Xem ra cô đoán không lầm, Thời Tiểu Niệm đã không giống như nữa năm trước vậy, chỉ muốn dính Cung Âu.
Bỗng nhiên Cung Âu từ chỗ ngồi đứng lên, giơ ly về phía Thời Tiểu Niệm: “Tôi cũng kính em một ly, chúc truyện tranh của em bán được nhiều.”
Hai người lần lược kính cô.