“Mời mọi người nhiệt liệt vỗ tay chào mừng vị khách quan trọng nhất hôm nay, Cung Âu cung tiên sinh và vị hôn thê, tiểu thư Mona của gia tộc Lancaster!”
Một âm thanh bỗng nhiên vang lên trong đại sảnh.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, nắm chặt giấy gói kẹo trong tay, nếu không phải có lớp trang điểm che phủ, sắc mặt cô giờ phút này chính là một mảnh trắng bệch.
Từ Băng Tâm lo lắng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
“Bộp bộp bộp”
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Mọi người không hẹn mà cùng đứng lên, toàn bộ đều nhìn về một hướng.
Trong mắt của nhiều người, Cung Âu không những đại diện cho tầng lớp quý tộc mà còn là người đại biểu cho nền khoa học và công nghệ, được mọi người đối đãi như vậy là đều tự nhiên.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, đem giấy gói kẹo xé nhỏ từng mảnh.
Có người như nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, chờ đợi phản ứng của cô.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ, lông mi khẽ dao động, có cần quấy rầy cô đến vậy không? Bị thương như vậy cũng không chịu ngoan ngoãn nằm viện, ở Thiên Chi Cảng còn chưa đủ, ngay cả cô tham gia tiệc tối hắn đều phải đi theo đến, còn mang theo vị hôn thê, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Tiếng vỗ tay kéo dài không thôi.
Thời Tiểu Niệm hít sâu, sau đó đứng lên, đôi tay đỡ lấy Từ Băng Tâm.
Từ Băng Tâm quan sát sắc mặt Thời Tiểu Niệm, tuy rằng không muốn nhưng cũng đứng lên theo cô, vỗ tay cùng mọi người.
Thời Tiểu Niệm vỗ tay, chậm rãi xoay người, tầm mắt xuyên qua đám người nhìn vào bên trong.
Trên cầu thang màu vàng gần sân khấu, Cung Âu và Mona đứng ở nơi đó.
Hắn mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người cao lớn. Do quá xa, Thời Tiểu Niệm không nhìn rõ mặt hắn, nhưng cô biết khuôn mặt kia nhất định rất anh tuấn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Mona mặc lễ phục màu hồng nhạt, xa xa nhìn lại dáng người cô cao gầy, một mái tóc dài màu vàng rủ xuống, dưới ánh đèn vẻ mặt cô xinh đẹp rực rỡ, Mona ôm cách tay Cung Âu cùng bước xuống dưới bậc thang, hai người bước đi ung dung, ưu nhã.
Thời Tiểu Niệm đứng sau đám người nhìn họ, giống như ngày cô nhìn họ trên hôn lễ, bọn họ từng bước một đi xuống.
Cô cố gắng không để bản thân có bất kì biểu hiện gì.
Mọi người dần dần ngồi xuống, Thời Tiểu Niệm cũng lôi kéo Từ Băng Tâm ngồi xuống, Từ Băng Tâm nhìn thấy có rất nhiều người nhìn qua bên đây, cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể duy trì sự dịu dàng.
Thời Tiểu Niệm cũng không liếc mắt nhìn bên kia một cái, cô nhìn chằm chằm giấy gói kẹo trong tay.
Bầu không khí cực kỳ im lặng, Thời Tiểu Niệm cảm giác được càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn cô, như những mũi nhọn đâm vào lưng.
Cô ngồi đó, trái tim có chút đau đớn, có chút chết lặng.
“Chổ này thật thanh tĩnh, không biết hai vị có thể nhường cho tôi hay không?”
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu, thấy Mona đang kéo tay Cung Âu, mỉm cười ra vẻ lịch sự nói một câu tiếng Trung lưu loát với cặp vợ chồng bên cạnh.
“Đương nhiên, đương nhiên, hai người mời ngồi.”
Hai vợ chồng vui vẻ đứng dậy rời đi.
“Ngồi đi.”
Mona đứng đó, mỉm cười nhìn Cung Âu, đôi mắt màu xanh nước biển xinh đẹp.
Cô thầm nghĩ tại sao Cung Âu lại tự nhiên mời cô tham gia bữa tiệc từ thiện gì đó, thì ra lại là vì Thời Tiểu Niệm.
Nếu đã đến đây, cô sẽ không để cho Cung Âu gây ra rắc rối gì, cô còn phải giữ thể diện vị hôn thê của mình.
Vì thế, cô chủ động ngồi cùng bàn với Thời Tiểu Niệm, điều này trái ngược hoàn toàn với mong muốn của Cung Âu.
“. . . . . .”
Cung Âu hờ hững liếc nhìn Mona, gương mặt anh tuấn không chút biểu tình, sau đó ngồi xuống ghế dựa.
“Cám ơn.”
Mona nói một tiếng cám ơn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Cung Âu.
Trong mắt người ngoài họ có vẻ vô cùng thân mật.
“. . . . . .”
Cung Âu nhìn chằm chằm Mona, con ngươi đen láy không nhìn ra rốt cuộc cô ta muốn làm gì, Mona nét mặt tươi cười như hoa, một đôi mắt màu lam nhìn chăm chú vào hắn, không có chút che dấu tình ý trong đó.
Cung Âu nâng mắt nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm không thèm nhìn bọn họ, cô cúi đầu nhìn giấy gói kẹo, xem như không có sự tồn tại của hai người bọn họ.
Bầu không khí trên bàn bởi vì Cung Âu và Mona đột nhiên tham gia bỗng yên lặng khác thường, các vị khách bàn khách đều nhìn qua bên này.
Mãi cho đến khi buổi tiệc bắt đầu bầu không khí mới tốt hơn một chút, mọi người bắt đầu kính rượu, tán gẫu.
Bỗng nhiên, chân Thời Tiểu Niệm bị người nào đó đá vào, khiến cả người cô chấn động.
Thời Tiểu Niệm nhanh chóng ổn định tinh thần, nhìn xuống dưới bàn, dưới làn váy trừ chân của cô còn có một đôi giày da màu đen.
“...”
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía Cung Âu, thấy hắn ngồi nghiêm chỉnh, thản nhiên tiếp nhận sự kính rượu của người khác.
Chân hắn cũng thật sự dài, cư nhiên có thể đưa đến bên chân cô.