Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 729: Chương 729: Chương 384: Gặp lại trong buổi tiệc 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không biết khi nào thì Cung Âu mới bằng lòng để Holy bên cạnh hắn.

Thời Tiểu Niệm sờ sờ đôi tay nhỏ bé của Tiểu Quỳ, sau đó đứng lên nhấc váy đi ra ngoài.

Để phù hợp với lễ phục dạ hội của Từ Băng Tâm, cô mặc một chiếc váy dài màu xám khói, làn váy xoã tung lộ ra nét tươi trẻ, bên trên được đính những hạt pha lê lấp lánh tinh xảo.

Thời Tiểu Niệm đi đến cửa sổ ở phòng khách, hai tay chỉnh sửa lễ phục xem có vấn đề gì hay không.

“Đại tiểu thư, cô cài cái này xem sao.”

Người hầu cầm một cái vương miệng đội lên cho cô, cảm thấy không hợp, lại cầm lấy một cái vòng hoa tinh xảo đội lên, sau đó lắc đầu: “Vẫn không hợp, nên cài cái gì thì mới đẹp đây?”

Thời Tiểu Niệm nhìn mâm trang sức trong tay người hầu, đưa tay chọn lựa, di động bỗng nhiên reo lên.

Thời Tiểu Niệm nhìn thoáng qua di động, là Cung Âu gửi tin nhắn đến——

“Tiên nữ “

“...”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt hai giây, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên phát hiện tòa nhà mặc dù cách bên này rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.

Cô nhớ rõ, ngôi nhà bên kia có kính viễn vọng.

Thời Tiểu Niệm lấy vòng hoa trên đầu xuống, đặt lên tay người hầu, nhíu mày nói: “Sau này, mỗi một cái cửa sổ đều phải kéo rèm lại.”

“A?”

Vẻ mặt người hầu kinh ngạc nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm tùy tiện chọn cho mình một cái cài bằng kim cương, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Kể từ khi Cung Âu về Thiên Chi Cảng, mỗi lần cô ra khỏi nhà đều sẽ: “Ngẫu nhiên gặp mặt hắn“.

Cô bắt đầu tự hỏi, quyết định quay về có phải sai lầm rồi không?

Cô lựa chọn quay về, là muốn đối mặt với Cung Âu, nhưng đứng trước tình cảm của hắn, cô phát hiện chính mình lại không thể.

“Tiểu Niệm, xe đã đậu dưới lầu, đi thôi.”

Từ Băng Tâm thúc giục cô.

“Được, con ra ngay.”

Thời Tiểu Niệm lên tiếng, nhấc làn váy bước đi, nói với người hầu: “Gọi tất cả vệ sĩ đều vào đây canh giữ, có việc gì xảy ra gọi điện ngay cho tôi.”

Cho dù hiện tại trời yên biển lặng, cô cũng không thể lơ là, cô phải bảo vệ tốt cho Tiểu Quỳ.

“Dạ, đại tiểu thư, tôi biết rồi.” Người hầu nói.

Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, vừa đi vừa bỏ di động vào túi, đột nhiên di động lại reo lên, vẫn là tin nhắn của Cung Âu——

“Không để ý tới anh sao? Có tin hay không anh lại bảo Phong Đức tới.”

Lại lấy Phong quản gia ra uy hiếp.

Cô phát hiện thủ đoạn của Cung Âu càng ngày càng vô lại, càng ngày càng không có điểm dừng.

Thời Tiểu Niệm nhức đầu, trực tiếp đem điện thoại di động tắt máy, bỏ vào trong túi xách, đi ra khỏi nhà.

Buổi tiệc từ thiện được tổ chức ở một khách sạn lớn.

Từ Băng Tâm muốn làm một nhà tài trợ giấu mặt, nên từ chối đi trên thảm đỏ, bà và Thời Tiểu Niệm đi vào từ cửa bên.

Cả đại sảnh của yến hội rộng lớn và hoa lệ, xanh vàng rực rỡ, dàn âm thanh ở đây vô cùng đặc biệt, trên bức tường màu vàng nổi bật có những cái ống nhô ra, xếp thành một hàng, âm nhạc từ bên trong phát ra, làm cho người ta kinh ngạc.

“Từ phu nhân, Tịch tiểu thư, mời đi bên này.”

Nữ nhân viên dẫn hai người đi vào, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, cô ta vô cùng sửng sốt, theo bản năng nhìn thoáng qua thiệp mời trên tay, Tịch tiểu thư?

Thời Tiểu Niệm kéo Từ Băng Tâm đi vào, ngồi xuống bàn tròn xinh đẹp bên trong một vị trí tương đối yên tĩnh.

Hai người họ cũng không quan tâm đến những nhân vật nổi tiếng quyền quý, doanh nhân thành đạt gì, chỉ ngồi ở đó tán gẫu cùng nhau.

Càng ngày càng nhiều người đi vào, hai người cũng chẳng quen ai.

Thỉnh thoảng có người nhận ra Thời Tiểu Niệm là bạn gái trước đây của Cung Âu, đều liếc mắt nhìn cô môt cái, nhưng cũng không có đến bắt chuyện.

Thời Tiểu Niệm cảm thấy may mắn, trên tay cầm viên kẹo màu vàng thưởng thức.

“Mẹ có chút hối hận, nơi này nhàm chán quá.”

Từ Băng Tâm đầu dựa vào Thời Tiểu Niệm, có chút mệt mỏi nói.

“Hay chúng ta về trước đi?” Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói.

Từ Băng Tâm ở Italy còn có các mối quan hệ, tham gia yến hội tự nhiên sẽ không nhàm chán, nhưng ở đây một người bà cũng không biết.

Thời Tiểu Niệm càng muốn trở về, cô muốn về nhà chăm sóc tiểu Quỳ.

“Thôi vậy, chúng ta chờ xem tiết mục quyên góp từ thiện rồi hãy về.” Từ Băng Tâm nhỏ giọng nói.

“Được rồi.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu, đưa tay bóc một viên kẹo đưa cho Từ Băng Tâm, hai người cứ như vậy trò chuyện về Tiểu Quỳ.

Đang trò chuyện, Thời Tiểu Niệm nghe được âm thanh phàn nàn ở bàn bên: “Đã lâu như vậy rồi tại sao còn chưa bắt đầu?”

Những người khách xung quanh cũng đang xôn xao: “Không biết ban tổ chức đang làm gì nữa?”

Bỗng nhiên, âm nhạc tất cả đều dừng lại.

Một mảnh im lặng.

Đèn từng cái một bị tắt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.