Phong Đức đi tới cửa, xoay người nhặt đồng hồ trên mặt đất, không có bị hư.
Ông đứng dậy, đi về phía trước, chuẩn bị dọn dẹp tàn cuộc sẵn khuyên nhủ Cung Âu.
Thật không ngờ, ông thấy trong phòng không có một chút bừa bãi, cũng không có âm thanh đập vỡ đồ đạc, Phong Đức đi đến phòng khách, thấy Cung Âu đang đứng trên ghế sô pha đi tới đi lui, dáng vẻ nôn nóng.
Thấy ông tiến, Cung Âu lập tức nhảy xuống, vẻ mặt sắc lạnh đi đến, yên lặng nhìn chằm chằm bức tranh trên tường, vẫn không nhúc nhích.
Phòng khách khách ngăn nắp không bị đổ vỡ thứ gì cả.
Mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao?
“Thiếu gia.”
Phong Đức đứng đó, cung kính lên tiếng.
“Đi thăm dò một chút, là ai đụng vào Thời Tiểu Niệm, tôi không muốn bọn họ được yên ổn ở đây.” Cung Âu nhìn bức tranh trên tường, đôi môi khẽ nhếch, nói từng chữ một.
“Dạ, thiếu gia.”
Thấy Cung Âu hôm nay không có trút giận lên đồ đạc, rất khác thường, Phong Đức trong lúc nhất thời cũng không dám khuyên nhủ, chỉ có thể yên lặng đi làm việc.
Cung Âu chậm rãi đi đến trước bức tường, năm ngón tay thon dài đặt lên bức tường lạnh lẽo, đầu ngón tay chạm đến bức tranh.
Chạm đến, ánh mắt Cung Âu ngày càng sâu hút.
Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay như vậy, hắn không tin cô sẽ không quay lại.
Không thương hắn?
Cô nói thì không tính, hắn phải tự mình kiểm tra!
. . . . . .
Ánh mặt trời từ từ lọt vào Thiên Chi Cảng, chiếu lên phòng khách rộng lớn và sạch sẽ.
Từ Băng Tâm đứng ở giữa, trên người mặc một bộ trang phục dạ hội màu xám, bên trên từng đường thiêu tinh xảo.
“Đẹp không, Tiểu Niệm?”
Từ Băng Tâm nhìn Thời Tiểu Niệm đang chụp ảnh cho bà.
Thời Tiểu Niệm đứng thẳng, cầm trên tay một cái máy ảnh mỉm cười nói: “Buổi tiệc từ thiện tối mai, mẹ nhất định sẽ thật xinh đẹp.”
Từ Băng Tâm đối với Trung Quốc đặc biệt có tình cảm, bởi vì ở đây bà đã sinh ra song thai Thời Tiểu Niệm và Tịch Ngọc, vì thế khi trở về đã quyên tặng một ít tiền làm từ thiện, tổ chức từ thiện nhất định muốn bà phải tham gia bữa tiêc tối mai.
“Mẹ cảm thấy nhàm chán mới đồng ý tham gia bữa tiệc, hay con cũng đi đi, mẹ sẽ cho người thiết kế lễ phục thật đẹp cho con.”
Từ Băng Tâm đứng đó, bộ dáng tao nhã.
“Con không đi đâu, con muốn ở nhà chăm sóc tiểu Quỳ.”
Thời Tiểu Niệm nói, so với việc tham gia tiệc tối, cô muốn dùng thời gian ở bên cạnh con gái hơn.
“Không được, con phải đi với mẹ, gần đây con không vui, vừa lúc theo mẹ đi giải sầu đi.”
Từ Băng Tâm đứng ở nơi đó nói, tay sửa làn váy.
Thời Tiểu Niệm đặt camera xuống nói: “Mẹ, thực sự con không muốn đi.”
Cô không thích, cũng không có tâm trạng tham gia tiệc tối.
“Có phải lời mẹ con cũng không nghe hay không? Chỉ là theo mẹ đi dự tiệc tối thôi mà, con cũng biết tiếng Trung của mẹ không tốt, có phải con muốn mẹ trở thành trò cười không?” Từ Băng Tâm bày ra một ít lý do bắt buộc Thời Tiểu Niệm tham gia tiệc tối.
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên, có chút bất đắc dĩ nhìn Từ Băng Tâm, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được, con đi cùng mẹ.”
Cô còn cự tuyệt, Từ Băng Tâm có thể sẽ rơi nước mắt cho cô xem.
“Như vậy còn ít lắm.”
Từ Băng Tâm vừa lòng cười rộ lên, nói với Tiểu Niệm: “Chụp cho mẹ nhiều một chút, sau đó gửi hai tấm cho cha con.”
“Được, con biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm cười nói, lại cầm lấy máy ảnh.
Nói đến cũng kỳ quái, Tịch Kế Thao là một người cổ quái trọng nam khinh nữ, theo lý thì rất không tôn trọng phụ nữ, nhưng cha mẹ ở chung rất hòa thuận, ân ái.
Lúc Từ Băng Tâm bị bệnh trầm cảm, Tịch Kế Thao gác công việc sang một bên, chuyên tâm chăm sóc bà, mới không làm cho tình trạng của bà chuyển biến xấu, cho đến khi Từ Băng Tâm đỡ bệnh ông ấy mới đi làm.
Buổi tiệc từ thiện tối nay đa số là những người có thế lực kinh tế, bọn họ quyên góp rất nhiều tiền.
Trước khi đi, Thời Tiểu Niệm đi đến trước giường trẻ con, đùa giỡn cùng con gái.
Đứa nhỏ ba tháng chép chép cái miệng nhỏ nhắn, một đôi mắt to tròn đen láy nhìn cô, bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười, vô cùng đáng yêu.
“Mẹ đi ra ngoài, con ở nhà ngoan nha.”
Thời Tiểu Niệm tựa bên giường mỉm cười nói.
“Bi bô, bi bô.”
Tiểu Quỳ miệng phát ra âm thanh cô nghe không hiểu, con bé vô cùng hưng phấn, không biết là hưng phấn cái gì.
Nghe nói những đứa trẻ song sinh có cảm ứng với nhau, cảm xúc thường thường cũng sẽ giống nhau, không biết có phải con trai cô cũng đang vui vẻ?
Chắc là vậy rồi.