Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu đứng đó, cúi đầu nhìn sô pha, Thời Tiểu Niệm ngay cả thắt lưng cũng không có mang đi.
Cung Âu đi đến, cầm lấy thắt lưng, ngón tay vuốt ve, giống như còn có thể cảm nhận được cả độ ấm, độ ấm kia cho hắn đau lòng.
Đợi đã.
Cung Âu bỗng nhiên rùng mình, có phải hắn vừa cự tuyệt Thời Tiểu Niệm người hắn luôn yêu thương nhung nhớ?
Cô nói với hắn thật nhiều, bọn họ ngay cả thắt lưng đều cởi xuống, hắn lại có thể cự tuyệt?
Cự tuyệt!
Hắn thật sự đã cự tuyệt!
Cung Âu lúc này mới ý thức được chính mình vừa mới làm cái gì, hắn tức giận mức đá mạnh chân đèn đặt dưới đất.
Có phải hay không, hắn vừa rồi rốt cuộc suy nghĩ cái gì, lại có thể cự tuyệt! Hắn như thế nào có thể cự tuyệt? Con mẹ nó hắn chờ đợi hơn nửa năm?
Hắn liền như vậy cự tuyệt!
Thời Tiểu Niệm ở trước mặt hắn, cô còn chủ động, hắn lại cự tuyệt!
Dựa vào cái gì?
Hắn vừa rồi nhất định bị ma nhập, nhất định là bị khống chế!
“Chết tiệt!”
Cung Âu ảo não chửi một tiếng, bàn tay thon dài siết chặt thắt lưng, bàn chân hung hăng dẫm đạp sô pha, nghiến chặt răng, hận không thể quay ngược thời gian.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Làm trước đã hãy nói sau!
Hắn cũng không phải đạo sĩ, giả vờ cái gì chứ.
Thời Tiểu Niệm không biết cô vừa rời khỏi, Cung Âu liền hối hận, cô đi ra khỏi căn hộ, im lặng bước đi trên hành lang, đôi mắt ướt át.
Có tiếng bước chân truyền đến.
Cô ngẩng mặt, thấy Phong Đức đang từ đối diện đi tới, quần áo trên người có chút lộn xộn, khóe mắt ngoài nếp nhăn còn có một chút xanh tím.
Thời Tiểu Niệm lập tức đi qua, thân thiết hỏi han: “Phong quản gia, ông không sao chứ?”
Tất nhiên là có rồi.
Phong Đức nhìn cô cười cười: “Không có việc gì, lão già tôi xương cốt vẫn còn tốt lắm, vẫn có thể chống đỡ hai năm nữa.”
Nếu đánh tay đôi, ông hẳn là thế chiếm thượng phong.
Vận khí của ông vẫn còn tốt lắm.
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm mới hơi thả lỏng một chút, sau đó liền nhớ tới chuyện đồng hồ: “Tôi làm rơi đồng hồ ở cửa, thật ngại quá, đã quên nhặt lại.”
“Không sao, tôi qua đó lấy là được rồi.”
Phong Đức không có trách cứ cô, trên mặt vẫn tươi cười hiền lành: “Thời tiểu thư phải đi rồi sao?”
“Ưm. Tôi còn có việc, hẹn gặp lại.”
Thời Tiểu Niệm tạm biệt Phong Đức, sau đó xoay người rời đi.
Cô mới vừa đi được vài bước, chợt nghe thấy tiếng Phong Đức từ phía sau: “Thời tiểu thư, có phải thiếu gia lại làm cô tổn thương?”
Ông thấy Thời Tiểu Niệm khi nãy vừa đi vừa khóc.
“Không có.” Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng tươi cười.
“Thật không?” Phong Đức cô nói: “Thời tiểu thư không muốn trở về bên cạnh thiếu gia sao?”
Phong Đức là người tốt, ông biết rõ lúc này không thích hợp để cô trở về bên Cung Âu, nhưng ông sẽ không nói ra ông không muốn tổn thương cô, ông là một người rất ôn nhu và tốt bụng.
Nhưng ông không nói, cô cũng biết.
Thời Tiểu Niệm xoay người nhìn về phía Phong Đức, đôi mắt u ám, cười khổ: “Phong quản gia, trên thế giới này không có gì là có thể che giấu mãi mãi, giấu kĩ thế nào cuối cùng chân tướng vẫn bị bại lộ. Tôi không ở bên cạnh anh ấy, đến lúc đó, chỉ mình tôi chịu đựng, nhưng khi quay về bên anh ấy, anh ấy sẽ thay tôi gánh chịu tất cả.”
Lý trí nói cho cô biết, cô làm như vậy là đúng.
“Chân tướng?”
Phong Đức nghi hoặc nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức, bỗng nhiên hiểu được Cung Âu che giấu chuyện này rất kĩ, ngay cả Phong quản gia cũng không biết chút gì.
“Ý tôi là, chúng tôi ở bên nhau sớm hay muộn sẽ bị Cung gia biết, huống chi hiện tại còn có gia tộc Lancaster.”
“Nhưng thật ra,Thời tiểu thư có thể ở bên cạnh thiếu gia như lúc đầu, cũng không phải không thể.” Phong Đức nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Như vậy, hai đứa trẻ có thể ở gần nhau, cô cũng có thể thường xuyên nhìn thấy chúng.”
Thường xuyên nhìn thấy.
Nói như vậy, cho dù cô liều lĩnh làm tình nhân của Cung Âu, hai đứa trẻ cũng không thể để cô nuôi dưỡng, cô chỉ có quyền thăm chúng.
“Tôi không thể.” Thời Tiểu Niệm chua sót cười: “Phong quản gia, ông khuyên nhủ Cung Âu đi.”
Cô không muốn làm tình nhân của Cung Âu.
Cô không muốn hai đứa nhỏ khi lớn lên sẽ biết mẹ nó là tình nhân của cha nó, sẽ ảnh hưởng đến bọn nó, cô không muốn có một ngày chuyện của Tịch Ngọc bị phơi bày, Cung Âu sẽ bất chấp vì cô gánh chịu.
“Thời tiểu thư. . . . . .”
Phong Đức cũng lấy làm lạ khi Thời Tiểu Niệm cự tuyệt, nhưng ông không nghĩ tới, cô sẽ bảo ông đi khuyên Cung Âu.
“Cung Âu không phải người thường, anh ấy nắm trong tay toàn bộ sự phát triển của khoa học và kĩ thuật, hắn sẽ là thiên tài lưu danh cho đời sau, không nên bị tình cảm ảnh hưởng.” Thời Tiểu Niệm nói.
Phong Đức kinh ngạc nhìn thấy cô, sau đó than nhẹ một tiếng: “Thiếu gia không phải là người tôi có thể khuyên.”
Không chỉ nói thiếu gia tôn quý, hắn còn bị chướng ngại nhân cách, chuyện hắn làm không phải ai cũng có thể khuyên được.
“Hãy thử xem sao, nhờ cả vào ông.”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu.
“Thời tiểu thư đúng là một người hiểu chuyện, vất vả cho cô rồi.” Phong Đức có chút đau lòng nhìn cô.
Con gái khi yêu đều là ngọt ngào, đều là được yêu thương.
Chỉ riêng Thời Tiểu Niệm, cũng chỉ vì yêu, còn chưa kịp kết hôn, hai đứa con vừa sinh ra đã chia cách, còn không thể trở về bên cạnh thiếu gia.
“Tôi không sao, tôi rất tốt.”
Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Thời Tiểu Niệm đi xa, Phong Đức bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, Thời Tiểu Niệm có câu nói rất đúng, thiếu gia là một người kiệt xuất, nếu hắn dốc toàn bộ sức lựa cho N.E, nói không chừng còn có thể tạo nên một thần thoại.
Chỉ tiếc, thiếu gia thật cố chấp.
Hắn đã quyết đinh, không ai có thể thay đổi được.