Mưa rơi đập vào cửa sổ, cô nằm một mình trong căn phòng lớn, hai mắt nhằm nghiền, bên cạnh đặt chiếc điện thoại, màn hình sáng lên báo hiệu tin nhắn tới, trên đó có ít nhất ba tin nhắn.
Thời Tiểu thư, thiếu gia bị cảm, hơn nữa não bộ chấn động cũng không chịu nằm viện, bị đau đầu ù tai, không có việc gì lớn, nghỉ ngơi một chút là khỏe, cô yên tâm đi.
Cảm ơn Phong quản gia, đừng nói anh ấy tôi hỏi thăm mấy chuyện này.
Tôi biết, Thời tiểu thư.
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường hơn một tiếng thì cửa bị gõ, giọng nói của Từ Băng Tâm truyền đến: “Tiểu Niệm, sao không rời giường, đã qua giờ ăn sáng, mẹ và Thiên Sơ đều đang đợi con.”
“Mẹ, con biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm mở mắt, đôi mắt đầy mệt mỏi.
Cô ngồi dậy, xốc chăn lên, có thể cả đêm không ngủ cả người cô mềm nhũn, không có một chút sức lực.
Đi vào phòng tắm, cô rửa mặt qua loa, sau đó thay quần áo ở nhà đi ra ngoài.
Vừa vào phòng khách liiền thấy Mộ Thiên Sơ đang bế tiểu Qùy, ôm bé lắc tới lắc lui, tiểu Qùy cũng phụ họa cười hì hì, nghe hết sức đáng yêu.
Mộ Thiên Sơ ôm tiểu Qùy xoay một vòng, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm ở cách đó không xa, khóe môi nhếch lên, áo lông trắng càng làm nổi bật thêm nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của anh.
“Tiểu Niệm, em đã dậy.”
Mộ Thiên Sơ nói.
“Ừ, buổi sáng tốt lành.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, sau đó đi về phía Mộ Thiên Sơ, đón lấy tiểu Qùy rồi ôm vào ngực.
Tiểu Qùy mới được ba tháng, vừa ôm vào ngực cô bé liền thoải mái ngáp một cái lười biếng muốn ngủ.
“Tiểu quỷ này thật tham ngủ.” Mộ Thiên Sơ nói, giọng nói đầy cưng chiều.
“Ừ.” Thời Tiểu Niệm cũng gật đầu.
“Đúng rồi, tiểu quỳ đã hơn trăm ngày, không bằng chúng ta đưa bé đi chụp ảnh.” Bỗng nhiên Mộ Thiên Sơ đưa ra đề nghị.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, chưa nói gì thì Từ Băng Tâm đã chen vào: “Chụp ảnh một trăm ngày sao?”
“Đúng vậy, ở trung quốc rất xem trọng con số này, đứa bé hơn 100 ngày sẽ chụp ảnh làm kỷ niệm.” Mộ Thiên Sơ giải thích cho bà nghe.
Từ Băng Tâm vừa nghe liền cảm thấy hưng trí: “Kiểu kỉ niệm này không tệ, chúng ta đưa tiểu Qùy đi chụp đi.”
Mộ Thiên Sơ gật đầu: “Được, cháu đi liên hệ với nhiếp ảnh gia, ăn sáng xong chúng ta sẽ đi.”
Vội vã như vậy.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn Mộ Thiên Sơ: “Hôm nay anh có thời gian sao?”
Cô cho rằng Mộ Thiên Sơ sẽ giống như lần trước lên phi cơ một đêm rồi vội vã về Ý.
“Gần đây anh có thể ở lại một tuần.” Mộ Thiên Sơ cười khẽ.
Nghe vậy, Từ Băng Tâm ôm láy Thời Tiểu Niệm vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, Tiểu Niệm của chúng ta từ khi quay về thành phố S cũng chưa bao giờ được vui vẻ, mẹ đã lớn tuổi, sẽ không biết cách dỗ con, đúng lúc Thiên Sơ có thể đi cùng tiểu Niệm.”
“Mẹ.”
Lại đầu làm bà mối.
Thời Tiểu Niệm thật hết cách.
Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt hai người, giọng nói hết sức tao nhã: “Cháu không thể đi cùng hai mỹ nữ sao?”
“CHáu cái đứa bé này.” Từ Băng Tâm được dỗ vui vẻ nhìn Thời Tiểu Niệm “Được, chúng ta ăn sáng, lát nữa cùng nhau ra ngoài chụp ảnh kỉ niệm một trăm ngày cho tiểu Qùy.”
“…”
Thời Tiểu Niệm không còn cơ hội để cự tuyệt.
Ăn sáng xong bọn họ tụ lại ngay cả giúp việc cùng bảo mẫu và vệ sĩ đều rời khỏi nhà lên xe rời khỏi Thiên cảng.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe, nhịn không được liếc mắt nhìn bể phun nước phía trước hàng ghế dài.
Nơi đó trống không không có bóng người.
Không mưa lớn, cũng không có người đàn ông trong mưa.
Lúc này Cung Âu có lẽ đang nghỉ ngơi, không có việc gì là tốt rồi.
Chiếc xe chạy ra khỏi Thiên cảng, Mộ Thiên Sơ đã liên hệ với một nhiếp ảnh gia quốc tế, là Miller người Ý có tính cách rất hào phóng, rất hiểu cách chụp ảnh cho trẻ con, anh ta chụp ảnh ở thành phố S đã lâu nhưng không thích làm cho người ngoài trừ khi anh ta cảm thấy thích thú.
Vừa đi vào cửa hàng Thời Tiểu Niệm có thể thấy được một bức ảnh chụp phóng lớn, tất cả đều do tay anh ta chụp, đứa bé trong bức hình rất nổi bật, một đứa bé vừa mới sinh ra mà có thể chụp có hồn như vậy.
“Có tiểu thiên sứ tới!”
Người đàn ông trẻ tuổi từ trên cầu thang chạy xuống trực tiếp vọt tới chiếc xe trẻ em, cúi đầu nhìn tiểu Qùy hưng phấn hỏi: “Là hỗn huyết sao?”
Chắc là nhiếp ảnh gia đây rồi.
“Cũng không tính là vậy, cách mấy thế hệ rồi.”
Thời Tiểu Niệm thản nhiên đáp.
Bà nội của Cung Âu là quý tộc Anh quốc, ôn nội là người Anh gốc Trung, chân chính hỗn huyết chính là cha của Cung Âu, dung mạo của Cung Âu thiên về vẻ đẹp của phương Đông, chỉ có nhìn kĩ mới nhận ra một chút cảm giác hỗn huyết.
Đến tiểu Qùy thì càng không thể nhìn ra hỗn huyết, bị máu người phương Đông bọn họ tẩy đi không khác là bao rồi.
“Tôi thích ngũ quan của cô bé, rất có hương vị. Xin chào, tôi là Nhiếp ảnh gia Miller.”
Người đàn ông vừa nói lúc này mới dời mắt khỏi tiểu Qùy, chào hỏi Mộ Thiên Sơ, cùng nhau trò chuyện chi tiết về chụp hình.
Thảo luận vấn đề này, Miller bày ra một chiếc máy ảnh sau đó đổi lại góc độ cho tiểu Qùy, cả người tràn đầy hưng phấn: “Đã lâu không chụp cho tiểu thiên sứ xinh như vậy, chúng ta chụp ngoại cảnh đi, chụp một ảnh cho tiểu thiên sứ với thiên nhiên.”
Thời Tiểu Niệm, Từ Băng Tâm và Mộ Thiên Sơ liếc nhìn nhau, không nhịn được tươi cười.
Nhiếp ảnh gia thật giỏi, trong nháy mắt liền tìm ra được chủ đề, còn là một chủ đề tốt.
“Chờ một chút.” Thờì Tiểu Niệm đi đến bên cạnh nhiếp ảnh gia nói, “Miller, trước khi chụp, tôi có một yêu cầu, anh có thể chấp nhận không?”
“Cô nói đi.”
Thước siết thả trong tay đang cầm máy chụp hình xuống.
“Lúc chụp hình cho Tiểu Quỳ, tôi muốn để trống một bên.” Thờì Tiểu Niệm đứng đó, vẻ mặt thành thật nói, ánh mắt kiên định.