Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Để trắng một nửa.” Miller nhìn Thời Tiểu Niệm tràn đầy khó hiểu.
“Thật ra cũng không tính là trắng một nửa, giống như trên tấm hình tiểu Qùy sẽ không ngồi ở giữa mà phải ở bên trái hoặc bên phải hoặc lên chếch lên trên hoặc xuống dưới là được.” Thời Tiểu Niệm nói.
Miller nhăn mày, sau đó nhìn Mộ Thien Sơ, bất mãn: “Mộ tiên sinh, vợ anh đang dạy cho tôi sao, sợ tôi chụp không chuyên nghiệp hả?”
Miller chỉ theo đuổi nghề nhiếp ảnh gia của mình mà không xem tin tức bên ngoài, chỉ cho rằng bọn họ là vợ chồng.
‘Tôi không phải.” Thời Tiểu Niệm muốn giải thích, Mộ Thiên Sơ tiến lên thay cô trả lời: “Làm như vậy chưa chắc đã đẹp như đây là buổi chụp hình kỉ niệm 100 ngày của tiểu Qùy, cho nên phải chụp đủ.”
Thời Tiểu Niệm nhìn Mộ Thiên Sơ, trong mắt đầy cố chấp không chịu thỏa hiệp.
Mộ Thiên Sơ nhíu mày, muốn nói gì đó thì Thời Tiểu Niệm lại nhìn Miller khẽ cười: “Đây là sự kết hợp của hai mẹ con chúng tôi không phải là nghi ngờ sự chuyên nghiệp của anh, hy vọng anh hiểu cho, nếu anh không chấp nhận thì chúng tôi sẽ rời đi.”
Cô cố chấp khiến cho Mộ Thiên Sơ và Từ Băng Tâm thật hết cách.
“…”
Miller buồn bực nhìn cô, rất muốn phủi tay không để ý nhưng vừa thấy tiểu bé đẩy tinh thần như vậy lại khó lòng vứt bỏ, nghĩ nghĩ một chút anh ta hỏi: “Ngoại trừ yêu cầu này những kiểu hình khác các người không được can thiệp.”
“Sẽ không, tôi chỉ có yêu cầu này.”
Thời Tiểu Niệm trả lời.
“Được rồi, phiền các người ôm tiểu Qùy lên tấm thảm trắng.”
Thời Tiểu Niệm ôm tiểu Qùy lên, đặt bé lên thảm trải dưới sàn.
Tiểu Qùy hết sức cao hứng, nằm úp sấp trên thảm, đôi mắt to đen láy nhìn bọn họ, hàng mi dài chớp chớp, miệng mở to phát ra những âm thanh nhỏ.
“Qúa đáng yêu rồi.”
Miller cực kì yêu thích đứa bé này, cầm lấy máy ảnh chỉnh góc độ, chụp luôn mấy tấm, sau đó nói: “Các người chờ một chút.”
Miller nói xong liên chạy sang bên cạnh cho bọn họ xem ảnh: “A,a, a…”
Tiểu Qùy nằm úp sấp trên tấm thảm, giương mắt nhìn tiểu Niệm, miệng há to, bộ dáng như thèm ăn.
Bé vừa mở miệng cô liền biết bé muốn ăn rồi.
“Tôi tới ôm một chút.” Mộ Thiên Sơ bế tiểu Qùy, tiểu Qùy ở trong lòng anh ta há miệng.
Mấy người trò chuyện về toàn bộ ảnh chụp, chỉ một lúc sau Miller từ trên cầu thang ba chân bốn cẳng chạy xuống, vọt tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, cầm một tấm hình đưa cho cô: “Mộ phu nhân, tôi cố ý phóng to tấm hình này xem có giống cô mong muốn không?”
“Tôi không phải Mộ phu nhân, tôi họ Tịch.” Thời Tiểu Niệm giải thích, đưa tay nhận lấy bức ảnh.
ảnh chụp phóng lớn, tấm thảm nhẵn nhụi dưới ánh sáng càng trở nên hoàn mỹ, tiểu Qùy ở bên trái tấm thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn sang bên kia, bộ dạng hết sức đáng yêu.
Đó chính là điều cô muốn.
Thời Tiểu Niệm vừa lòng gật đầu: “Cảm ơn anh, chuyện tiếp theo làm phiền anh rồi.”
“Ok, chúng ta lên đường đi, đi công viên Lạc Anh.”
Công viên Lạc Anh.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ngưng trệ, nơi đó có nhiều hồi ức của cô.
“Công viên Lạc Anh tuy là công viên lớn nhất thành phố S nhưng phong cảnh không bằng nơi khác không bằng chúng ta đi công viên rừng rậm đi, tôi sẽ sắp xếp.” Mộ Thiên Sơ nhìn bộ dáng thất thần của Thời Tiểu Niệm liền nói.
Anh ta còn nhớ rõ bọn họ chuẩn bị ở công viên Lạc Anh cho Đường Nghệ và Cung Âu bồi dưỡng tình cảm nhưng kết quả lại thảm hại.
Nơi này anh không rõ cô còn muốn tới hay không nhưng anh thì tuyệt đối không thích.
“Vậy sao, còn có chỗ nào có phong cảnh đẹp hơn công viên Lạc Anh sao? Vậy thì tốt quá!”
Miller nói.
Chờ đoàn người bọn họ tới công viên rừng rậm bên trong không còn du khách nào, cực kì yên tĩnh, đoán chừng Mộ Thiên Sơ gặp không ít khó khăn.
Vệ sĩ và trợ lý chụp ảnh chuyển các thiết bị cần thiết xuống xe.
Giường như tiểu Qùy biết hôm nay chụp ảnh kỉ niệm 100 ngày cho bé cho nên đặc biệt hưng phấn, thỉnh thoảng lại cười toe, đặt mông ngồi trên thảm cỏ liền phối hợp nhìn màn ảnh.
“Tiểu Qùy của chúng ta rất biết cách chụp hình.” Từ Băng Tâm kiêu ngạo nói.
Cảnh nơi đây rất đẹp, màu xanh mênh mông, kéo dài không ngừng, những ngọn cỏ lay động trong gió, cây cối um tùm, ánh mắt trời xuyên qua kẽ lá chiếu tới.
Ánh sáng loang lổ theo bóng cây rọi xuống, hết sức xinh đẹp.
Từ Băng Tâm để cho tiểu Qùy đứng đó đúng lúc ánh sáng chiếu lên gương mặt của bé, giống như tiểu thiên sứ vậy.
“Oạch.”
Tiểu Qùy không chống đỡ được bao lâu liền đặt mông ngồi xuống, ngón tay nhỏ nhắn cho vào miệng cắn cắn.
“Phong cảnh chỗ này thật là đẹp.”
Miller vừa chụp ảnh vừa trò chuyện với Mộ Thiên Sơ.
“…”
Thời Tiểu Niệm giống như người không liên quan chỉ đứng bên cạnh nhìn mà không nói lời nào.