Thật ra cảnh nơi này không đẹp như ở Cung gia, rừng rậm ở pháo đài Đế quốc mới chân chính là đẹp, một vùng ánh sáng chiếu xuống mặt đất giống như tiên cảnh vậy.
“Hiện tại vừa đúng dịp có nhiều ánh sáng, tiểu thiên sư đã chụp đủ hình rồi, Mộ tiên sinh, Mộ phu nhân, không bằng hai người qua chụp ảnh gia đình đi?”
Miller đề nghị.
Đã nói cô không phải là Mộ phu nhân rồi, nhiếp ảnh gia này nghe không vào sao?
Mộ Thiên Sơ ở bên cạnh nghe xong cực kỳ thỏa mãn đề nghị này liền ôm lấy tiểu Qùy: “Được đấy, bác, chúng ta cùng nhau chụp hình đi, ánh sáng vừa lúc đẹp như vậy một lát nữa sẽ không còn rồi.”
“Ừ, được.”
Từ Băng Tâm gật đầu.
“…”
Anh gia đình? Ảnh gia đình của Mộ tiên sinh và Mộ phu nhân, Thời Tiểu Niệm nhìn Mộ Thiên Sơ hơi mâu thuẫn.
Cô biết, có một số chuyện từ lúc bắt đầu đã khó nói rồi.
Thời Tiểu Niệm không nhịn được lùi ra sau, Mộ Thiên Sơ nhìn cô, khóe môi nở nụ cười hơi cứng ngắc.
Một giây sau Thời Tiểu Niệm mới nói: “Ngại quá, em hơi đau bụng, các anh chụp trước đi, em đi toilet một chút.”
Nói xong cô cầm túi rời đi, bỏ mặc giọng nói của Từ Băng Tâm ở đằng sau.
“Tiểu Niệm, ánh sáng đẹp như vậy lát nữa sẽ không còn nữa đâu.” Từ Băng Tâm lớn tiếng, hàng lông mày nhíu chặt.
“Thôi đi, bác, chúng ta cùng nhau chụp trước, chụp xong cháu đi xem cô ấy.” Mộ Thiên Sơ miễn cưỡng cười cười cùng nhau đi chụp hình với Từ Băng Tâm.
Rời khỏi hiện trường chụp ảnh một đoạn xa lúc này Thời Tiểu Niệm mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải cô không muốn chụp mà cô không muốn chụp ảnh gia đình, Thiên Sơ nên hiểu ý cô.
Không có du khách, công viên trống không chỉ còn lại cảnh đẹp và gió mát.
Dọc theo sườn cỏ xanh đi xuống dưới, phía dưới đều là đám bồ câu đang kiếm thức ăn.
“Thình thịch.”
Thời Tiểu Niệm đi xuống hù dọa đến đám bồ câu nháo nhác vung cánh bay lên.
Cô ngồi xuống bậc thềm, đám bồ câu đã bình tĩnh lại, có con đang bay có con đang mổ thức ăn lại có con đang đi lại trên mặt đất.
Hình ảnh thật đẹp.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên thềm đá, lấy tấm ảnh Miller đưa cho cô, trong tấm ảnh tiểu Qùy cười rất đáng yêu, nhìn nụ cười đó của bé gương mặt Thời Tiểu Niệm cũng nở nụ cười.
Ánh mặt trời chiếu xuống đầu lông mày cô, kèm theo sự lo lắng bao trùm xuống.
Thời Tiểu Niệm cầm bút sau đó phác họa lại bức ảnh.
Loại ảnh này không giống ảnh thường ngày cô vẫn chụp, Thời Tiểu Niệm đặt bút xuống, dùng sức một chút mới có thể để lại dấu vết trên tấm ảnh.
Bộ dáng song bào thai sẽ giống nhau, giống như cô và Tịch Ngọc.
Vậy Holy và tiểu Qùy nhất định cũng sẽ giống nhau.
Mắt thằng bé cũng lớn như vậy sao? Chiếc miệng cũng nhỏ bé vậy sao? Cái miệng nhỏ tham ăn như tiểu Qùy vậy, uống bao nhiêu sữa cũng không đủ.
Lúc Cung Âu tới từ xa có thể nhìn thấy Thời Tiểu Niệm đang ngồi dưới bậc thềm, bóng dáng nhỏ nhắn, cánh tay cô đang hoạt động, như đang viết gì đó, mấy con bồ câu ở bên cạnh cô thong thả đi lại, bộ dáng nhàn nhã kiếm ăn.
Hai tay anh cho vào túi, đi về phía cô.
Dưới mặt cỏ,mấy con bồ câu bỗng nhiên bay lên, phịch phịch cánh bay mấy vòng.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên bậc thang xoay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu cũng đang đứng bên bậc thang.
ở góc độ đó nhìn qua vì ánh mắt trời quá mức chói mắt cho nên cô chỉ có thể mơ hồ nhìn bóng dáng anh, không thấy rõ ngũ quan trên gương mặt đó mà chỉ nhìn thấy chiếc áo gió anh đang mặc trên người, bên trong là bộ đồ bệnh nhân màu trắng, màu trắng bộ quần áo đó phản quang trong anhs áng.
Cung Âu.
Anh lại xuất hiện rồi.
Tối qua anh mới mắc mưa, lúc này lại xuất hiện.
Đám bồ câu lại hạ cánh, khôi phục lại sự bình tĩnh.
Cung Âu bước xuống một bước hết sức thong thả, mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn, anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực vô cùng thâm thúy.
“Sao anh lại tới đây?” Thời Tiểu Niệm lên tiếng hỏi, ngoài ý muốn nhìn thấy anh.
“Vì cái gì mà anh không thể tới, cho rằng dọn sạch công viên này anh liền không thể vào sao?” Cung Âu phát ngôn không ai theo kịp, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Anh bị cảm.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày.
Cung Âu ngồi xuống bậc thang bên phải cô, đôi chân thon dài duỗi ra, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô: “Tâm trạng không tệ, còn đi chụp ảnh với Mộ Thiên Sơ.”
Còn dẫn con gái anh ra ngoài chụp ảnh.
Giọng nói của anh rất khàn, nghe rất nặng nè.
Thờì Tiểu Niệm không nghĩ Cung Âu sẽ không nổi giận lôi đình, môi của cô giật giật, muốn giải thích gì đó, cuối cùng không nói ra được, cô trầm mặc thả tấm hình vào lại trong túi xách.
Một bàn tay thò vào, nhanh chóng cướp đi tấm hình trong tay cô.
“...”
Thờì Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn về phía anh.
Cung Âu rất đẹp trai, anh ngồi xuống đất bên cạnh cô, lật ngược tấm hình trong tay lại.
Hình rất đẹp, chính giữa hình là một bé gái mặc một chiếc váy màu hồng nằm trên một tấm thảm màu trắng, trên mặt là nụ cười vui vẻ, cái miệng nhỏ chu ra nhìn kỹ còn có một chút nước miếng trong suốt chảy ra.
Trên tấm thảm bên cạnh bé gái là một đứa bé được vẽ giống như bé gái như đúc, nhưng mặc đồ màu xanh da trời, cùng nằm chung với nhau cười vui vẻ.
“Đây là lần đầu tiên anh thấy con gái, lớn lên sẽ giống anh.”
Cung Âu nhìn hình nói