Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...”
Con gái ra đời hơn ba tháng, hắn mới lần đầu tiên được nhìn thấy ảnh chụp, so với cô còn tốt hơn, cô ngay cả hình ảnh lẫn giọng nói của Holy cũng chưa từng biết.
Toàn bộ đều là cô tự tưởng tượng.
“Em vẽ Holy sao?”
Cung Âu nhìn chằm chằm ảnh chụp bức tranh hỏi.
Cô vẽ Holy và tiểu Quỳ giống y như nhau, không phải anh em mà giống như chị em.
“...”
Thời Tiểu Niệm nặng lẽ cúi đầu, mỗi một bức ảnh cô chụp tiểu Quỳ đều đặt bên cạnh một bức tranh, trên bức tranh vẽ đứa con còn lại của cô.
Mỗi khi cô xem lại ảnh sẽ cảm nhận thấy hai đứa nhỏ cô sinh ra chưa bao giờ bị chia cắt.
“Em vẽ sai rồi, đôi mắt của Holy không có to như tiểu Quỳ, hơi nhỏ một chút, lông mày đậm hơn một chút.” Cung Âu vừa nói vừa đem ảnh chụp đưa cho Thời Tiểu Niệm: “Em sửa lại chút đi, anh sẽ nói cho em biết.”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn ảnh chụp trong tay, môi mấp máy, khó nhọc lên tiếng: “Em không thích nghe.”
Cung Âu nhìn cô, Thời Tiểu Niệm cúi đầu, hai tay siết chặt ảnh chụp, móng tay trở nên trắng bạch.
Cung Âu lúc này mới phát hiện, cô luôn dùng cách này để khống chế cảm xúc của mình.
Trước kia, có phải mỗi lần cô gặp hắn cũng đều như vậy không?
“Tại sao trước giờ em chưa từng hỏi anh Holy có hình dáng như thế nào?” Cung Âu trầm thấp hỏi han.
“Em không muốn biết.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Tại sao?”
Cung Âu hỏi.
Thời Tiểu Niệm nhắm nghiền mắt, đem ảnh chụp bỏ vào trong túi, yên lặng thật lâu mới nói: “Anh có biết cái gì gọi là tình mẫu tử không? Biết càng nhiều tôi sợ mình sẽ liều lĩnh đi đoạt lại đứa bé.”
Holy.
Cô còn chưa nhìn nó lần nào, cũng không làm gì được cho nó.
Trừ việc vẽ nó bên cạnh tiểu Quỳ tưởng tượng nó mỗi ngày cùng tiểu Quỳ lớn lên bên cạnh cô, cô cũng không thể làm gì khác, thậm chí hiện tại đã muốn từ bỏ, cô không có tư cách gì để biết khuôn mặt của nó.
“Thật không?”
Cung Âu hỏi lại, bỗng nhiên nói: “Thời Tiểu Niệm, nói cho anh biết, em đã làm gì trong nửa năm qua?”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm liền hiểu được nguyên nhân thực sự vì sao tối qua hắn ướt mưa, là vì lời nói của Từ Băng Tâm đã kích động hắn.
“Anh không cần để ý, mọi chuyện đã qua rồi.”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu thản nhiên nói, cố gắng làm ra vẻ không có gì, làm cho nó biến thành chuyện không đáng nhắc đến.
“Nếu là chuyện đã qua, thì có gì không thể nói? Nói đi, anh muốn biết.”
Cung Âu trầm giọng hỏi, một trận gió thổi tới, hắn ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt thờ ơ.
Ho khan.
Hắn lại đổ bệnh.
“Cung Âu, thân thể không thoải mái nên nhanh quay về bệnh viện đi, N.E còn nhiều việc chờ anh làm, anh không thể sụp đổ.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Bởi vì tìm cô, hắn đã nhẫn nhịn hơn nữa năm, không thể để mọi thứ thành vô nghĩa được.
“Em không nói, anh sẽ không đi.”
Cung Âu cố chấp nói.
Thời Tiểu Niệm mím môi, yên lặng một lát mới nói: “Thật sự không có gì, chỉ là sinh đôi khiến cơ thể có chút ảnh hưởng, anh xem hiện tại không phải rất tốt sao?”
Ảnh hưởng chút đến thân thể, chỉ như vậy thôi sao?
“Còn gì nữa không?” Cung Âu hỏi.
“Không còn.”
“Ở bên trong tháp, bọn họ đối xử với em như thế nào?” Cung Âu truy hỏi.
“Bọn họ đối với em rất tốt, anh cũng biết, Cung gia là muốn đứa nhỏ trong bụng em, cho nên dù không vừa mắt em cũng không thể làm gì ảnh hưởng đến đứa bé.” Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói: “Tra Nhĩ Tư cũng là người tốt, hắn vẫn luôn chăm sóc em.”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, con ngươi thâm trầm: “Anh muốn biết sự thật. Khụ.”
Gió thổi qua, Cung Âu liền ho khan.
Thời Tiểu Niệm nghe hắn ho khan cảm thấy khó chịu, nhíu chặt mi, nhắm nghiền mắt cuối cùng lên tiếng: “Từ nhỏ em đã không thích cảm giác bị trói buộc, lúc anh vứt bỏ em, em bị Cung gia nhốt trong tháp cảm thấy vô cùng thống khổ.”
“Sau đó thì sao?”
Cung Âu cắn chặt môi hỏi tiếp.
“Thật ra lúc đầu, em vẫn nghĩ anh sẽ đến cứu em nhưng bọn họ luôn cố tình nói với em anh sống tốt thế nào, anh và Mona hạnh phúc ra sao.” Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng: “Chỉ trách em quá tin người nên càng ngày càng hận anh.”
“. . . . . .”
Cung Âu nghe cô nói bàn tay bất giác nắm chặt.
“Sau đó, em biết mình không có hi vọng rời khỏi nên cũng dần chấp nhận. Cung gia lại cố tình tiết lộ với em tin tức anh và Mona sẽ đính hôn, không biết vì sao em lại sinh non.” Thời Tiểu Niệm lần đầu tiên nói với Cung Âu chuyện mình đã trãi qua trong nữa năm đó.
“Còn chuyện trở về Tịch gia?”
Cung Âu tiếp tục hỏi, hắn thật sự rất muốn biết rõ mọi chuyện.
Hắn tin rằng, thời gian đó cô đã chịu đựng không ít nỗi thống khổ.