“Ở Anh quốc sau khi sinh con, em đã bị Thiên Sơ đưa đi Italy, lúc đó thân thể thực sự rất suy yếu nên Thiên Sơ đã cố gắng giấu diếm việc đứa nhỏ đã bị cướp mất.” Thời Tiểu Niệm nói: “Sau đó thân thể đã khỏe lên nhiểu. Tịch gia đối với em rất tốt, mời bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất, bây giờ thì em đã hoàn toàn khỏe lại còn có thể làm việc.”
“. . . . . .”
Cung Âu yên lặng nghe, nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt lạnh lùng.
Mỗi một lần thân thể cô bị tổn hại cũng đều vì hắn, ở trong nước sốt cao, ở Anh quốc sinh non, nỗi buồn mất con ở Italy.
Mỗi một lần, mỗi một lần đều là vì hắn.
Sau một lúc lâu, Cung Âu khàn khàn nói: “Em hận anh cũng đúng, em muốn giết anh cũng đúng.”
Hắn dường như đã hủy hoại cả cuộc đời cô.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói: “Cung Âu, em thật sự không hận anh. Lúc trước trãi qua nhiều chuyện như vậy quả thật em từng hận anh. Nhưng hiện tại em có thể nói với anh, em không hận anh, Cung Âu, một chút cũng không.”
Cô không hận hắn, hắn cũng chịu không ít khổ sở, cô không đành lòng trách hắn.
Cô còn hi vọng hắn sau này sẽ vô cùng khỏe mạnh, sẽ không lại vì cô mà bị tai nạn.
“Không có hận, cũng không có yêu, đúng không.”
Cung Âu thấp giọng nói, trong gió tràn ngập sự bi thương…..
Hắn ở trong lòng cô chỉ còn là bóng dáng của một người xa lạ.
Giọng nói của hắn làm tim Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ rung lên.
Cung Âu đứng dậy, giọng nói khàn khàn: “Tháng sau, anh và Mona sẽ chính thức đính hôn.”
Hắn nói ra chuyện đó, không mang theo chút biểu cảm gì.
Thời Tiểu Niệm nâng mặt, có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Từ sau khi gặp lại, mỗi lần họ gặp nhau đều loạn cả lên, đây là lần đầu tiên họ bình tĩnh như vậy.
Cung Âu lần đầu tiên bình tĩnh nói chuyện cùng cô.
Cô cũng không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thấy Thời Tiểu Niệm yên lặng, trong mắt Cung Âu tràn đầy sự thất vọng: “Không có gì muốn nói sao?”
“Em. . . . . .”
“Nếu muốn chúc mừng thì không cần đâu.” Cung Âu trực tiếp ngắt lời cô.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm cắn môi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, cô cúi đầu, giọng nói Cung Âu vang lên trên đỉnh đầu cô: “Nhìn thẳng vào mắt anh, trả lời một câu!”
Âm thanh hắn khàn khàn, giọng điệu mạnh mẽ.
Thời Tiểu Niệm nâng mặt nhìn về phía hắn.
Cả người cô đắm chìm trong ánh mặt trời, da thịt trắng nõn mềm mại, đôi mắt trong suốt bi thương ảm đạm.
“Đi theo Mộ Thiên Sơ, có phải tốt hơn nhiều so với anh?”
Cung Âu nhìn thẳng vào cô hỏi.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn hắn, sao lại hỏi cô như vậy?
“Đi theo hắn, có phải vui vẻ hơn anh?” Cung Âu chằm chằm cô: “Trả lời anh đi.”
Hàng mi dài run rẩy, Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Cung Âu.
Cô có thể cùng bất luận kẻ nào giải thích rằng cô và Mộ Thiên Sơ trong sạch, lại duy nhất đối với hắn là không thể giải thích rõ ràng.
Bởi vì cô nghe ra trong lời nói của hắn có sự thỏa hiệp.
Khiến cho một người rối loạn hoang tưởng chịu thỏa hiệp, đó là chuyện vô cùng khó.
“Trả lời anh! Chuyện này cũng cần nghĩ lâu vậy sao?” Cung Âu nhìn chằm chằm cô chờ đợi.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, mái tóc dài bay theo gió, lâu sau cô thấp giọng nói: “Em không dám khẳng định, ở bên Thiên Sơ có thể vui vẻ hay không, nhưng nhất định là bình yên.”
Bình yên.
Cô cần sự bình yên.
Cũng tốt, cô không thể lại bị hắn làm tổn thương.
“Lúc hắn cứu em từ Anh quốc, em liền đáp lại tình cảm của hắn?”
Cung Âu nói, không phải câu nghi vấn mà là hắn đã khẳng định.
Tại nơi tuyệt vọng thống khổ, cô hận hắn thấu xương, còn Mộ Thiên Sơ lại cứu cô thoát khỏi nới đó, đương sẽ cô sẽ vô cùng cảm động.
Ha.
Hắn còn phải cám ơn Mộ Thiên Sơ đã hết lòng vì cô.
Là Mộ Thiên Sơ đã mang cô ra khỏi nơi đau khổ đó.
“Em thực sự rất cảm kích hắn.” Thời Tiểu Niệm nói.
Lời này lọt vào Cung Âu lại đầy sự ân ái.
Sắc mặt hắn trầm xuống, cắn chặt răng mình.
“Thời Tiểu Niệm, nếu bây giờ anh cho em về bên cạnh Mộ Thiên Sơ, có phải hay không còn có thể nhận được chút cảm kích cuối cùng của em?”
Cung Âu hỏi, hắn khó khăn lắm mới thốt lên được câu này, thanh âm khàn khàn.
Không có hận.
Không có yêu.
Chỉ còn sót lại chút cảm kích, không phải sao?
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người ngồi ở đó, khó có thể tin nhìn hắn.
Cung Âu lại nhìn ra đó là ánh mắt của sự chờ mong, hắn nhếch môi tự giễu chính mình...con ngươi đen láy gắt gao nhìn cô: “Em đừng mơ tưởng!”
“. . . . . .” Thời Tiểu Niệm không thích ứng kịp thái độ của hắn hôm nay.
“Em đừng quên, chúng ta còn có “hiệp ước chia tay”, hai năm sau em mới có thể yêu người khác!” Cung Âu trừng mắt nhìn cô nói.
Thời Tiểu Niệm gật đầu: “Em biết.”
“Biết là tốt rồi!”
Cung Âu trừng mắt, mạnh mẽ xoay người bước đi thong thã về phía trước.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm yên lặng cúi đầu.
Bỗng nhiên, âm thanh của Cung Âu lại vang lên “Làm cho anh bữa cơm cuối cùng!”