Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm thẫn thờ ngồi đó.
“Thời Tiểu Niệm, làm cho anh bữa cơm cuối cùng, sau đó anh sẽ không làm phiền đến em nữa!” Cung Âu lớn tiếng, giọng nói kiên định mang theo chút thoải mái.
Anh đứng đó, khuôn mặt anh tuấn tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đôi mắt ánh lên chút đỏ.
Một trận gió thổi qua, trên mặt cỏ rộng lớn ở sườn dốc, chim bồ câu nhàn nhã dạo quanh.
Anh thỏa hiệp.
Anh thật sự thỏa hiệp, tối hôm qua mắc mưa một trận, sáng hôm nay đã buông tha cho cô.
Một người rối loạn hoang tưởng như anh đột nhiên buông tha cho cô, Thời Tiểu Niệm, cô thật sự rất giỏi, rất rất giỏi.
Thời Tiểu Niệm nghĩ như vậy, con ngươi phủ kín một tầng nước mắt trong suốt.
Bọn họ dây dưa, quấy rầy nhau...
Cũng đã từng bước đi đến ngày hôm nay.
“Thời Tiểu Niệm, nói gì đi!” Cung Âu trừng mắt nhìn cô, đôi mắt ngày càng đỏ hơn: “Sao vậy, Cung Âu anh trả cho em sự tự do em còn không cảm kích? Không muốn làm cho anh bữa cơm cuối cùng sao?”
“Em sẵn lòng.”
Thời Tiểu Niệm ngồi đưa lưng về phía anh, đôi nhắm nghiền mắt khiến hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đồng ý nhanh như vậy sao?
Chắc là rất nôn nóng đoạn tuyệt quan hệ với anh.
“Anh sẽ thông báo thời gian cho em sau!”
Cung Âu nói xong, xoay người liền bước đi, trên bậc thang mấy con chim bồ câu vỗ cách bay lên, gió thổi trên khuôn mặt anh tuấn của anh, Cung Âu liên tục ho khan, hai tay che lại miệng mình.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm ngồi đó cũng không quay đầu lại nhìn, cô cắn chặt môi mình.
Mỗi một tiếng ho của anh khiến cô vô cùng khó chịu.
Mãi một lúc lâu, Thời Tiểu Niệm cúi xuống hai tay ôm chặt đôi chân mình.
Chăm tóc tốt cho bản thân, Cung Âu.
Nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Xa xa, phía sau một thân cây Mộ Thiên Sơ đứng đó, cả người dựa vào thân cây thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng kết thúc.
. . . . . .
Trong lúc chờ đợi Thời Tiểu Niệm trở lại chỗ chụp ảnh, mọi người đã đi đến cây cầu nhỏ bên cạnh.
Tiểu Quỳ đã thay một cái váy mới, chân váy là một cái đuôi cá lấp lánh màu lam, con bé nằm trên một tảng đá nhẵn mịn trông giống như một tiểu mỹ nhân ngư lên bờ.
Nghĩ đến điều gì đó, Thời Tiểu Niệm xoay người nhìn về phía sau.
Một mảnh trống trải.
Không một bóng người.
Mặc dù đã tới đây nhưng Cung Âu cũng không đến nhìn con của mình, có lẽ anh cũng giống cô, sợ bản thân nếu càng biết nhiều sẽ không kiềm chế được mà cướp đi đứa bé.
“Tiểu Niệm, về rồi à?”
Mộ Thiên Sơ đi đến trước mặt Thời Tiểu Niệm, ấm áp nhìn cô.
“Ừm.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.
Mộ Thiên Sơ thấy trong mắt cô có chút đỏ: “Vẫn còn không thoải mái à?”
“Hả?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
“Không phải em nói bụng không thoải mái sao?” Mộ Thiên Sơ hỏi.
Thời Tiểu Niệm thấy mình phản ứng hơi quá đành cười ngượng ngùng: “Ưm, đỡ hơn nhiều rồi, vẫn chưa chụp hình xong sao?”
“Vẫn chưa, Miller rất thích tiểu Quỳ, nói sẽ chụp miễn phí cho chúng ta thêm mấy bức ảnh nữa.” Mộ Thiên Sơ nói xong cùng cô đi đến nơi chụp ảnh, vừa đi vừa thấp giọng: “Tiểu Niệm, em ghét anh ở thành phố S sao? Nếu như vậy, anh có thể lập tức quay về Italy.”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, trên mặt Mộ Thiên Sơ lộ ra chút cô độc.
“Thiên Sơ anh biết là em không ghét anh mà.”
Thời Tiểu Niệm chân thành nói.
Cho dù thế nào, cô cũng sẽ không ghét anh, anh suy nghĩ nhiều quá rồi.
“Em ngay cả cùng anh chụp một tấm ảnh cũng không bằng lòng.”
Mộ Thiên Sơ nói.
Hóa ra, anh cũng biết cô nói đau bụng chỉ là lấy cớ rời đi.
“Thiên Sơ anh thông minh như vậy, em nghĩ anh sẽ hiểu vì sao mà, phải không?” Thời Tiểu Niệm dừng chân, nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
Ở trước mặt Cung Âu cô có thể lấy Mộ Thiên Sơ làm một cái cớ, nhưng cô không thể thật sự yêu anh.
Cô là vì muốn tốt cho anh nhưng Mộ Thiên Sơ lại không biết.
“Anh nghĩ gì chắc em cũng biết phải không?” Mộ Thiên Sơ cười cười, nhìn cô nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ không nói đến vấn đề này nữa, để xem ai sẽ thắng ai.”
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm cười cười, nói không ra lời.
“Đi thôi, tiểu Quỳ đang đợi em đó.”
Mộ Thiên Sơ nói, hai người hướng dòng suối nhỏ đi đến.
Khi nãy, Miller và Từ Băng Tâm không ngừng muốn cùng Thời Tiểu Niệm chụp tấm ảnh gia đình, đều bị Thời Tiểu Niệm dùng đủ loại lý do cự tuyệt, Từ Băng Tâm liền không vui.
Kết thúc cuộc hành trình trở về Thiên Chi Cảng, Từ Băng Tâm bữa tối cũng chưa ăn đã trở về phòng.
Thời Tiểu Niệm bưng bữa tối đi đến trước cửa phòng Từ Băng Tâm, nhẹ nhàng gõ cửa: “Mẹ, con mang bữa tối đến cho mẹ đây.”
“Con đi đi, mẹ không muốn ăn.”
Âm thanh bất mãn của Từ Băng Tâm bên trong phòng vọng ra.
“Mẹ, hôm nay là con không tốt, mẹ đừng giận con có được không?”
Thời Tiểu Niệm đứng ngoài cửa giải thích với bà.