Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 752: Chương 752: Chương 395: Hôm nay em còn có chút việc 2




“Mẹ không muốn gặp con, con đi đi.” Từ Băng Tâm cao giọng nói.

Thời Tiểu Niệm bưng khay thức ăn đứng ở nơi đó, cũng không biết nên làm thế nào, Mộ Thiên Sơ đi đến bên cạnh cô, đỡ lấy khay thức ăn trong tay cô, đôi mắt nuông chiều nhìn Thời Tiểu Niệm: “Để cho anh, cả ngày nay em cũng mệt mỏi rồi, về phòng ngủ đi.”

“Mẹ đang nổi giận.” Thời Tiểu Niệm nói, Từ Băng Tâm vô cùng yêu thương cô, bà rất ít khi nổi giận với cô.

Mộ Thiên Sơ nở nụ cười lên tiếng: “Yên tâm đi, anh sẽ mang cơm cho mẹ em. Bác gái ân oán rõ ràng, cũng không phải giận anh, bà sẽ không đuổi anh đi đâu.”

Được rồi.

Thời Tiểu Niệm gật gật đầu, cảm kích nhìn anh: “Cám ơn anh.”

Mẹ thực sự thích Mộ Thiên Sơ, những lời anh nói bà đều nghe rất lọt tai.

Đêm nay, Mộ Thiên Sơ có thể khiến cho Từ Băng Tâm dùng bữa tối, nhưng Từ Băng Tâm đối với chuyện Thời Tiểu Niệm không chịu chụp ảnh gia đình vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Liên tục vài ngày, Từ Băng Tâm vẫn không chịu nói chuyện với Thời Tiểu Niệm.

Xem ra, cô đã thật sự làm mẹ tức giận.

Sáng sớm, Thời Tiểu Niệm ngồi vào trước bàn ăn, trên bàn đã dọn xong bữa sáng, chỉ có ba đôi đũa, người trông trẻ, vệ sĩ và người hầu họ ăn cùng nhau.

Cô hỏi người hầu: “Mẹ lại không muốn ăn sáng cùng tôi sao?”

“Đại tiểu thư, hay là cô lên năn nỉ phu nhân đi, phu nhân luôn luôn yêu thương cô, chỉ cần cô nói những lời ngon ngọt chắc canh bà sẽ bỏ qua mà.”

Người giúp việc đem bát súp đặt ở giữa bàn ăn.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu, đương nhiên cô biết làm thế nào mới có thể dỗ dành mẹ, nhưng chắc canh mẹ sẽ nhân cơ hội này ép cô chấp nhận Mộ Thiên Sơ.

Từ Băng Tâm cảm thấy chỉ có ở bên cạnh Mộ Thiên Sơ cô mới được hạnh phúc.

Nhưng chuyện này, cô không thể đồng ý được.

“Mộ thiếu gia, chào buổi sáng.”

Một người giúp việc hướng Mộ Thiên Sơ cúi đầu.

“Chào buổi sáng.”

Mộ Thiên Sơ chào hỏi, sau đó ngồi vào trước bàn ăn, trên người mặc bộ quần áo giãn dị, tràn đầy sức sống, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, anh nhìn cô khẽ nhíu mày: “Tối hôm qua lại ngủ không ngon sao?”

Vẻ mặt Thời Tiểu Niệm có mệt mỏi.

Thời Tiểu Niệm cười cười: “Trông anh có vẻ ngủ rất ngon, xem ra khi không cần lo lắng cho công việc, con người ta quả nhiên thoải mái rất nhiều.”

“Đúng vậy, mấy ngày nay coi như được nghỉ phép.” Mộ Thiên Sơ nhìn cô ôn nhu nói.

Anh vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Có thể mỗi ngày nhìn thấy cô như vậy, mà cô cũng không có ý định trở về bên cạnh Cung Âu, mọi chuyện đều chậm rãi trở lại quỹ đạo.

“Vậy làm phiền anh, chút nữa giúp em mang bữa sáng cho mẹ, nếu mẹ không muốn nhìn thấy em, sau này em sẽ không ra ăn cơm nữa là được.” Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói.

Mộ Thiên Sơ vừa ăn xong một ít cháo, nghe vậy cầm khăn lau miệng rồi nói: “Anh nghỉ ngơi hai ngày nay cũng đủ rồi, hay là chúng ta dẫn bác gái ra ngoài đi. . . . . .”

Anh còn chưa nói xong, có tiếng di động vang lên.

Người hầu nhìn di động sau đó khiếp sợ trợn to mắt: “Oa, đây thật sự là tin tức nóng hổi.”

“Có chuyện gì vậy?”

Mộ Thiên Sơ hỏi, cũng nhìn lại màn hình di động của mình, rõ ràng là một cái tin giựt gân, anh lập tức nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm cảm thấy có điều gì đó, cô buông đôi đũa trong tay, cầm lấy di động, một tin tức hiện lên --

“Tập đoàn N.E, Cung gia, gia tộc Lancaster cùng nhau tuyên bố ngày cử hành lễ đính hôn.”

Ngay cả thời gian đính hôn cũng đã công khai.

Nếu không có sự cho phép của Cung Âu thì không có khả năng sẽ được công bố ra bên ngoài, Cung Âu nói buông tay cô không chỉ là nói suông mà thôi, anh thật sự đã có cuộc sống của mình.

Thật tốt.

Mọi chuyện đã quay lại điểm ban đầu, anh lo việc kết hôn của anh, cô có cuộc sống của cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn di động trong tay, hàng mi dài che nửa đôi mắt, đầu ngón tay dừng lại giữa màn hình, nhưng không có cam đảm mở tin tức lên xem.

“Quả nhiên là Cung Âu, mỗi một chuyện nhỏ cũng có thể trở thành tin tức quốc tế.” Mộ Thiên Sơ nói, giọng điệu hờ hững, đưa điện thoại di động đặt qua một bên, cầm lấy khăn lau tay: “Không biết khi nào thì bộ mặt xấu xa của anh mới được phơi bày.”

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mộ Thiên Sơ: “Anh rất hận Cung Âu sao?”

Mộ Thiên Sơ ngồi đó, hai tròng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm trong mắt xẹt qua một tia trầm lặng: “Mộ gia sụp đổ, em thiếu chút nữa chết trong tay Cung gia, bao nhiêu chuyện không đáng để anh hận anh ta sao?”

“. . . . . .”

Thời Tiểu Niệm im lặng.

“Được rồi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa, em thấy đề nghị của anh như thế nào? Chúng ta dẫ bác gái đi thanh minh, thuận tiện cải thiện mối quan hệ giữa hai người.” Mộ Thiên Sơ nói.

Thời Tiểu Niệm cười khổ: “Mẹ chắc sẽ không đồng ý đi cùng em đâu.”

“Bác gái đã hứa rồi.” Mộ Thiên Sơ ôn nhu nói.

Từ Băng Tâm đồng ý nhất định là muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ đây mà.

Nhưng chuyện cải thiện mối quan hệ căng thẳng này với mẹ thật sự khiến cô động tâm.

Thời Tiểu Niệm đang muốn đồng ý, di động bỗng nhiên lại vang lên, cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Cung Âu --

“Nhanh đến đây nấu ăn cho anh, cho em 10 phút.”

Bữa cơm cuối cùng này rốt cuộc cũng đến.

Chỉ e là sau này hai người đã không thể gặp lại nữa.

Bữa cơm cuối cùng, lần gặp cuối cùng.

“Tiểu Niệm, lúc trước ở thành phố C anh có mua một vườn nho, chúng ta đi xem được không?” Mộ Thiên Sơ đề nghị, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Thời Tiểu Niệm đứng lên: “Thật ngại quá, em còn có chút việc, hôm khác chúng ta sẽ đi sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.