Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 753: Chương 753: Chương 396: Thời Tiểu Niệm gọi người thức giấc 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Có chuyện gì? Sao anh chưa từng nghe em nhắc tới?”

Mộ Thiên Sơ khó hiểu hỏi, ánh mắt chuyển động một cái, bỗng nhiên biết được cái gì.

“Là đột nhiên có chuyện gấp, anh cứ từ từ ăn, em đi trước.” Thời Tiểu Niệm vội vả rời khỏi bàn ăn, cầm túi xách và áo khoác lên liền đi ra ngoài.

Còn chưa động tới bữa ăn sáng trên bàn dù chỉ một chút.

Mộ Thiên Sơ ngồi ở đó, nhìn ghế ngồi trống rỗng sau khi Thời Tiểu Niệm rời đi, từ sau khi khôi phục trí nhớ, lúc nào anh cũng chỉ có thể trơ người nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt của anh.

“Con bé nó đi đâu?”

Từ Băng Tâm vẫn luôn đứng bên ngoài nghe lén kéo cửa ra, nhìn phương hướng Thời Tiểu Niệm rời đi nhíu mày: “Thiên Sơ, sao con không ngăn cản nó lại.”

Bà còn chuẩn bị chế tạo một ít cơ hội cho Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ, kết quả Thời Tiểu Niệm lại chạy, giống như ngày chụp hình đó vậy.

Đứa bé này thật đúng là làm người khác phải bận tâm.

Mộ Thiên Sơ từ bàn ăn đứng lên, đi tới bên cạnh Từ Băng Tâm nhìn chiếc ghế trống rỗng trước mặt, trên môi nở một nụ cười khổ sở: “Có vài người, có một số việc là không thể ngăn cản được, chỉ có thể chờ đợi em ấy từ từ quay đầu.”'

“Con không nóng lòng sao?”

Từ Băng Tâm nhìn Mộ Thiên Sơ, không phải anh rất yêu con gái bà sao?

“Như vậy có thể làm gì được, nếu như trái tim của em ấy không trở về, cản người lại cũng vô ích.” Mộ Thiên Sơ nhàn nhạt nói: “Bác gái, con chỉ có thể chờ.”

“Thiên Sơ...”

Từ Băng Tâm đau lòng nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt,, sao Tiểu Niệm lại không chịu hiểu, chỉ có người đàn ông trước mắt mới có thể cho con hạnh phúc, sao con lại không biết quý trọng chứ.

Chẳng lẽ còn muốn cô độc sống cả đời còn lại một mình, không cần có người ở cùng sao?

“Con không sao, bác gái.”

Mộ Thiên Sơ cười nói, đột nhiên điện thoại di động rung, anh cầm lên, trên đó có một tin nhắn mới....

Mộ thiếu, đại tiểu thư đi tòa lầu A.

Quả nhiên, lại là đi đến chỗ của Cung Âu.

Mộ Thiên Sơ siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt rũ xuống, ánh mắt càng phiền muộn hơn.

...

Thời Tiểu Niệm ra khỏi thang máy của tòa lầu A, vừa nhìn thời gian vừa vội vã bước đi.

Cung Âu ghét nhất là người khác lỡ hẹn, cũng so đo thời gian nhất.

Đây là lần cuối cùng cô có hẹn với Cung Âu, nhất định phải để cho anh hài lòng, không giữ lại trí nhớ không vui.

Thời Tiểu Niệm vội vã đi về phía trước, Phong Đức đã chờ ở cửa, thấy cô liền lễ phép cúi đầu: “Thời... Tịch tiểu thư, cô đã tới. Xem tôi này, luôn là không sửa miệng được.”

“Không sao cả.”

Thời Tiểu Niệm cười nhạt, chạy có hơi gấp, hơi thở tăng nhanh.

Phong Đức lấy túi xách và áo khoác của cô treo lên, nói: “Thiếu gia còn đang ngủ, Tịch tiểu thư đi phòng bếp trước được không?”

“Được.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, lại không nhịn được hỏi: “Mấy ngày nay anh ấy luôn ở đây, không cần đi bệnh viện sao? Hết bệnh rồi à?”

Nói đến bệnh của Cung Âu, Phong Đức cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Thiếu gia căn bản không xem cơ thể là của mình, ra ra vào vào bệnh viện, muốn đi liền trực tiếp rút nước biển một cái, ai cũng không khuyên được. Bệnh cảm ngược lại đã gần hết rồi, tôi chỉ lo lắng não bị chấn động, không nghỉ ngơi thật tốt sợ là sau này sẽ còn sót lại di chứng.”

Nếu là sau này thường xuyên bị đau đầu ù tai, vậy thì nguy rồi.

“...”

Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm hơi tái nhợt.

Thấy vậy, Phong Đức liền nói: “Tịch tiểu thư không cần quá lo lắng, mấy ngày nay đã xem như tốt, thiếu gia không chạy tới chạy lui nữa, mà là ở yên nơi này, cũng xem như tĩnh dưỡng.”

Anh không chạy, là bởi vì anh đã thỏa hiệp.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt xuống, giấu đi tâm tình, sau đó hỏi: “Anh ấy không trở về lâu đài đế quốc sao?”

Đó mới là ngôi nhà chân chính của anh.

“Thiếu gia nói, trước khi đến buổi đính hôn ngài ấy sẽ ở nơi này, chờ sau khi đính hôn xong, sẽ niêm phong nơi này lại, không tới đây nữa.” Phong Đức trả lời rõ ràng rành mạch.

“...”

Một cách làm đương nhiên.

Sau khi buổi lễ đính hôn qua đi, anh mới là chân chính đính hôn trên ý nghĩa, trở thành vị hôn phu của Mona, là liên kết hai gia tộc lại với nhau, có thể phát triển sự nghiệp của mình lần nữa.

Cái gì Thời Tiểu Niệm cũng hiểu, nhưng ánh mắt vẫn là chua xót vô cùng.

Cô không nói gì nữa, đi về phía phòng bếp, vừa vào phòng bếp, Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.

Trong phòng bếp không có nguyên liệu nấu ăn, chỉ còn lại một ít thức ăn như thịt bò bít tết trong tủ lạnh, dùng thức ăn trong tủ lạnh nấu cho anh ăn sao?

Thời Tiểu Niệm nhíu mày lại, quyết định rất nhanh đi siêu thị mua thức ăn tươi mới.

Cô xoay người muốn đi, Phong Đức từ bên ngoài đi tới, ánh mắt từ ái nhìn cô: “Tịch tiểu thư, chờ một lát nữa hãy làm thức ăn đi, thiếu gia bảo cô đi gọi ngài ấy thức dậy.”

“A?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt.

“Lúc nãy tôi đi vào phòng thiếu gia nói cô tới, ngài ấy liền bảo để cho cô gọi ngài ấy thức dậy.” Phong Đức nói.

Để cho cô gọi ngài ấy thức dậy, những lời này sao lại nghe có vẻ là lạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.