“Ông là nói, anh ấy đã tỉnh?”
“Đúng vậy.”
“Rõ ràng anh ấy đã tỉnh dậy, sau đó còn phải bắt tôi đi gọi anh ấy?” Thời Tiểu Niệm không dám tin hỏi.
“Đúng vậy, Tịch tiểu thư.” Phong Đức gật đầu.
“...”
Được rồi, cô đã quá lâu chưa có ở cùng một chỗ với Cung Âu, đều hơi không quá thích hợp với hành vi không thể tưởng tượng nổi của anh.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, vẫn là đi về phía phòng ngủ, cô không có hỏi Phong Đức Cung Âu ngủ ở phòng nào, tự ý đi vào, dù sao anh cũng sẽ chỉ nằm trong phòng ngủ đó.
Ngang phòng khách, lướt qua bức rèm thủy tinh, đạp lên bậc thang ngắn, Thời Tiểu Niệm từ từ đi tới trước cửa phòng khép hờ.
Biết rất rõ người trong đó đã tỉnh, cô vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ngước mặt nhìn vào.
Không khí trong phòng ngủ mát mẻ, rèm cửa rổ vừa dày vừa nặng vẫn đóng chặt, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa cổ không mãnh liệt như vậy, chỉ còn lại nhàn nhạt chiếu xuống.
Trên chiếc giường tròn lớn như vậy, Cung Âu nằm ở đó, chăn đắp đến trước ngực, bàn tay đặt lên chăn, tay của anh rất đẹp, giống như được đặc biệt chế tạo vậy, khớp xương rõ ràng, sạch sẽ thon dài.
Tóc ngắn của anh bởi vì nằm mà hơi xốc xếch, đường ranh trên khuôn mặt cực sâu, ngũ quan rõ ràng hấp dẫn, môi mỏng mím chặt, hơi thở đều đều, lông mi rất dài, cho dù anh nhắm mắt lại, cũng anh tuấn đến gần như ma mị.
Không phải đã tỉnh dậy à?
Sao lại còn ngủ, giả vờ ngủ?
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ bước vào, đi đến mép giường, cúi đầu nhìn anh chăm chú: “Cung Âu, dậy đi, anh muốn ăn cái gì, tôi đi mua có được hay không?”
“...”
Cung Âu nằm không nhúc nhích.
“Anh đã thức chưa đó, mau dậy đi.”
Thời Tiểu Niệm đứng bên mép giường nói.
Bảo cô đến kêu thì anh lại không dậy nổi, nào có người như anh vậy chứ.
“...”
Cung Âu vẫn nằm im không nhúc nhích, giống như đã ngủ say vậy.
Lại ngủ sao?
Thời Tiểu Niệm muốn kêu anh lần nữa, đột nhiên tầm mắt rơi vào trên lỗ tai anh, nhìn thấy vết thương bị xé rách kia, màu sắc đó đâm mắt cô đau nhói.
Cô nhìn thấy đều cảm thấy đau, như vậy lúc lỗ tai anh bị xé rách đau khổ bao nhiêu chứ.
Thời Tiểu Niệm từ từ cúi người, không nhịn được đưa tay chạm vào lỗ tai anh, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Giống như một khoảng cách rất xa.
Rốt cuộc, đầu ngón tay của Thời Tiểu Niệm chạm vào lỗ tai anh, hơi thở của cô bắt đầu dồn dập.
Lỗ tai anh rất ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua vết thương kia, ngón tay cô càng run rẩy kịch liệt hơn.
Có phải rất đau hay không?
Sao anh lại có thể chịu được?
Cung Âu nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh, sắc bén nhìn cô, một tia hơi nước trong mắt cô in vào đầu óc anh.
“Em khóc?”
Cung Âu lên tiếng, giọng trầm thấp khàn khàn.
Đột nhiên anh tỉnh lại làm Thời Tiểu Niệm sợ hết hồn, vội vàng rút tay mình về đứng thẳng, nhắm mắt một cái, hoảng loạn nói: “Không có, là gió thổi cay mắt thôi.”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói: “Đúng rồi, gió trong phòng ngủ này thật lớn.”
Cửa sổ đóng chặt, căn bản là không có cơn gió nào lùa vào được.
Thời Tiểu Niệm bị anh nói hơi xấu hổ: “Tôi là nói gió trên đường đến thật to.”
“Ừ, em đi vào có tám phút, gió vẫn còn dừng lại trong mắt em, quả thật là rất lớn.” Cung Âu nói theo cô, giọng từ tính, không nghe ra là có ý gì.
“...”
Thời Tiểu Niệm không còn cách nào nói chuyện với anh được, bối rối bỏ qua đề tài này: “Nếu đã tỉnh, mau rời giường đi.”
Đáp lại cô là một mảnh yên lặng.
Thời Tiểu Niệm ép chua xót trong mắt xuống, đang muốn đi, chợt phát hiện không có chút động tĩnh nào, cô không nhịn được cúi đầu nhìn, chỉ thấy Cung Âu nhắm mắt nằm trên giường, bộ dạng như là lại đang ngủ.
Lúc này, Thời Tiểu Niệm không tin tưởng anh nữa.
“Cung Âu! Mau rời giường, nếu không thức ăn sẽ mất hết.”
Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa kéo chăn trong người anh xuống, đột nhiên bị một bàn tay hơi lạnh lẽo nắm lấy, cô kinh ngạc mở to mắt, cả người ngã vào trong ngực Cung Âu.
Cung Âu cách chăn ôm cô thật chặt, xoay người một cái đè cô xuống, Thời Tiểu Niệm trực tiếp bị động lăn một vòng, toàn bộ cả người đã bị chăn bao lấy, giống như con giun vậy.
Hình ảnh giống như đã từng quen biết.
Trước kia lúc ở chung với nhau, mỗi lần cô kêu anh dậy đều rơi vào kết quả như vậy, lúc đầu cô không thích, nhưng bây giờ nhớ tới, lại mang theo một chút ngọt ngào khổ sở.
Cung Âu cách chăn ôm cô thật chặt, ngưng mắt nhìn cô thật sâu, ánh mắt nghiêm túc quét qua quét lại mỗi một nơi trên mặt cô, tinh tế đếm lông mi, lông mi của cô thật dài, khẽ run giống như cánh bướm vậy.
“Đừng như vậy, Cung Âu.”
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Thời Tiểu Niệm không được tự nhiên giãy giụa, cả người cuồng loạn lăn qua lăn lại.
“Tại sao không thể?” Cung Âu bá đạo hỏi ngược lại cô: “Hôm nay là ngày cuối cùng, anh vẫn không thể ngắm nhìn em thật kỹ sao? Lần này là em tự nguyện tới, không phải anh cưỡng ép em!”
Nếu đã tới, vì sao anh lại không thể nhìn.
“...”
Ngày cuối cùng.
Nghe được ba chữ này, trái tim Thời Tiểu Niệm mềm nhũn, không giãy giụa nữa, khép đôi mắt lại, không đối diện với anh.
Ánh mắt của anh quá sắc bén quá sâu thẳm, cô sợ sẽ không thể khống chế tâm tình của mình.
“Sao lúc nãy em lại khóc?” Cung Âu nhìn cô chằm chằm hỏi.
“Tôi không có khóc.”
Thời Tiểu Niệm nằm ở đó trả lời.
“Vết thương trên lỗ tai của anh làm em khổ sở?” Cung Âu tiếp tục hỏi: “Nói như vậy, trừ một chút xíu cảm kích, đối với anh em còn có một chút khổ sở?”
“...”
“Không sai.” Cung Âu nói, tốt hơn là không yêu không hận, có một chút xíu tình cảm với anh cũng tốt, tùy tiện đó là cái gì.
“...” Thời Tiểu Niệm không nói ra lời.