Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 755: Chương 755: Chương 397: Làm điểm tâm bao gồm đánh răng 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tại sao em lại không nhìn tôi?” Cung Âu rất bất mãn cô chỉ khép hờ nửa mắt như bây giờ.

“Tôi chỉ tới làm thức ăn.”

“Làm thức ăn mà em không nhìn tôi, không hỏi tôi muốn ăn cái gì, nếu tôi không hài lòng không phải là em đã uổng công làm hay sao?”

Cung Âu hỏi ngược lại.

Thời Tiểu Niệm giật giật lông mi, ngước mặt nhìn Cung Âu: “Vậy anh muốn ăn cái gì? Tôi đi mua nguyên liệu về nấu cho anh ăn.”

“Tôi muốn ăn gì?” Cung Âu rũ mắt nhìn cô thật sâu, môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp: “Nguyên liệu nấu ăn mà tôi muốn nếu như dùng tiền có thể mua được thì tôi đã sớm mua về rồi! Còn cần em làm gì?”

“...”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt thâm thúy.

Cô bị quấn trong chăn thật chặt, Cung Âu rũ mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nhìn đôi môi hồng nhạt của cô, trong mắt đầy sự mơ màng say đắm.

Không khí yên lặng.

Cung Âu cúi đầu xuống, môi mỏng từ từ đến gần cô.

“...”

Dường như hô hấp của Thời Tiểu Niệm cũng bị anh ngăn cản, hơi thở ấm áp của anh phun trên mặt của cô, cô biết là cô nên đẩy ra anh, giống như rất nhiều lần trước đây, nhẫn tâm một chút, đoạn tuyệt một chút.

Nhưng không biết tại sao, cô không còn chút sức lực nào.

Cô không kháng cự được.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh, nhìn nó từ từ đến gần, nằm không nhúc nhích, không kháng cự, cũng không giãy giụa.

Nhưng nụ hôn của Cung Âu chậm chạp không có rơi vào môi cô.

Môi mỏng của Cung Âu cách môi của cô khoảng một centimet thì dừng lại, cách một khoảng thì từ từ di chuyển đôi môi, lỗ mũi đụng vào chóp mũi của cô, trằn trọc bên cạnh, từng chút từng chút di động trên môi của cô.

Loại mập mờ này so với trực tiếp hôn một cái thì càng có thể gây chết người.

Hơi thở của Thời Tiểu Niệm dường như ngưng đọng, Cung Âu dùng một tay nâng mặt của cô, ngón tay của anh thật lạnh, khẽ vuốt ve má của cô, rất nhẹ nhàng.

Mặt của cô mềm mại vô cùng.

Gương mặt của anh ngay trước mặt cô, cô vừa mở mắt thì liền rơi vào ánh mắt như biển sâu của anh, trái tim sợ hãi run rẩy không ngừng.

Thời Tiểu Niệm kiềm lòng không được liền nhắm mắt lại, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Đây là ngày cuối cùng rồi, không phải sao.

Bỗng nhiên, sức nặng đè lên chăn tự nhiên giảm bớt.

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Cung Âu đã ngồi dậy thẳng tắp trên giường, nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: “Đứng lên nấu cơm cho anh, ai cho em nằm ngủ ở trên giường!”

“...”

Thời Tiểu Niệm rất khâm phục anh có thể biến hóa gương mặt nhanh như vậy.

Là cô muốn ngủ sao? Không phải là anh quấn cô trong chăn hay sao?

“Vẫn chưa chịu dậy à?”

Cung Âu bước xuống giường, đứng ở mép giường trừng cô bằng khuôn mặt đầy lạnh lùng

“A.”

Thời Tiểu Niệm kêu, đang muốn vén chăn lên, chợt phát hiện ngay cả cánh tay của mình cũng không động đậy được, cả người bị quấn bên trong, không giãy giụa được.

Chăn này tại sao lại giống xiềng xích vậy?

Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy giụa.

Cung Âu nhìn sang, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm giống như một con sâu lông đang ngọ ngoậy, lông mày đẹp nhăn lại, khuôn mặt phồng lên, liều mạng giãy giụa trong cái chăn màu xám tro, bộ dáng đó thật sự rất đáng yêu.

Nhìn thấy cô như vậy, bất chợt môi của anh không kiềm chế được mà hiện lên một nụ cười, vẻ lạnh lùng biến mất.

Thời Tiểu Niệm giãy giụa không ra, ngay cả tay cũng không đưa ra bên ngoài được, dứt khoát lăn một vòng trên giường, có thể sẽ mở ra được.

Cô dùng toàn lực mà lăn, kết quả là dùng sức quá mạnh, xém chút nữa rơi xuống giường, ánh mắt của Cung Âu sâu thẳm, vội vàng đưa tay ngăn lại thân thể của cô, động tác hơi khẩn trương, rất sợ cô sẽ té xuống.

Thân thể của Thời Tiểu Niệm một nửa ở mép giường, một nửa ở không trung, xém chút nữa sẽ té xuống, cô ngước mắt nhìn về ánh mắt của Cung Âu: “Cám ơn”

“Bớt dùng dáng vẻ dối trá này với anh!”

Cung Âu đỡ cô đứng thẳng, nụ cười vụt tắt, lạnh lùng trừng cô một cái, sau đó đi về phía phòng tắm.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở mép giường, dùng tay vuốt lại mái tóc dài lộn xộn của mình, sau đó đứng lên, hướng về phía phòng tắm hô: “Vậy tôi ra ngoài mua đồ ăn, anh thích ăn bữa sáng kiểu Trung hoa hay là gì?”

“Thời Tiểu Niệm, em nghĩ thật đẹp, bữa sáng quá đơn giản, tôi muốn ăn bữa trưa!”

Giọng nói không vui của Cung Âu truyền tới.

Có vẻ rất tức giận.

“Được, tôi đi ra ngoài mua.” Thời Tiểu Niệm nói, bữa cơm này, anh muốn ăn gì cô cũng sẽ làm cho anh ăn.

Thời Tiểu Niệm đang muốn ra ngoài, thanh âm của Cung Âu lại một lần nữa truyền đến, giọng nói bá đạo ra lệnh cho cô: “Đi vào cho anh!”

“...”

Anh lại muốn gì nữa?

Thời Tiểu Niệm khó hiểu đi vào phòng tắm, chỉ thấy Cung Âu đứng trước bồn rửa tay, đứng trước gương đeo lên bông tai, không thèm nhìn cô một cái mà nói: “Nặn kem đánh răng ra cho anh.”

Nặn kem đánh răng?

Mặt của Thời Tiểu Niệm đầy vẻ khó hiểu: “Anh kêu tôi đến đây nấu cơm, không phải là để nặn kem đánh răng.”

“Không đánh răng thì làm sao ăn cơm?” Cung Âu quay lại liếc cô một cái, dáng vẻ giống như có lý chẳng sợ: “Tôi nói nấu cơm bao gồm nặn kem đánh răng!”

Thật là một lí do đầy mạnh mẽ.

Đến bây giờ cô mới biết thì ra nấu cơm cũng bao gồm cái này.

“Ngài nói thật là có đạo lý.”

Thời Tiểu Niệm nói, bất đắc dĩ đi về phía trước, cầm bàn chải đánh răng lên, nặn kem đánh răng lên bàn chãi, sau đó mới đưa cho Cung Âu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.