Hai tay của Cung Âu đè vào bồn rửa tay, hơi cúi người, trực tiếp há mồm trước mặt cô, hàm răng trắng tinh cắn thật chặt.
Hàm răng kia trắng đến chói mắt, Thời Tiểu Niệm nhìn anh: “Có ý gì?”
“Đánh răng.”
Cung Âu nói bằng giọng nghiêm túc.
“Nấu cơm cho anh còn phải bao gồm cả đánh răng?” Bữa cơm này bao gồm thật nhiều.
“Đúng vậy.”
Thời Tiểu Niệm đoán được, nhưng không biết làm sao, nhìn hàm răng chỉnh tề của anh, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cười khổ một tiếng: “Hai hàm răng trên dưới của anh cắn chặt thật sự là đều vô cùng.”
Cung Âu đứng trước bồn rửa tay, nghe cô nói vậy, nghĩ đến lúc đó tại sao anh lại cùng với Thời Tiểu Niệm chia tay.
Lúc ấy anh dùng hết mọi lí do.
Lúc ấy người tuyệt tình là anh, bây giờ người hối hận nhất cũng là anh.
Ánh mắt của anh sâu thẳm, nhìn cô chằm chằm nói: “Em từng nói, thời gian làm phai mờ cảm tình của em, vậy nếu ban đầu anh không nói chia tay với em, có lẽ bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi đúng không?”
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh anh, tay cầm bàn chải đánh răng cứng đờ.
Đúng không?
Nếu như bọn họ cùng Cung gia đoạn tuyệt quan hệ làm điều kiện đầu tiên nếu muốn kết hôn, sinh một cặp sinh đôi, không cần dính vào gia tộc Lancester, mà tình thân giữa cô và Tịch gia cũng không tồn tại, có lẽ cũng sẽ không xen lẫn vào nhiều chuyện như vậy.
Cô cũng sẽ không phải băn khoăn nhiều chuyện như vậy.
“Đánh răng đi.” Thời Tiểu Niệm không trả lời, chỉ đưa tay đem bàn chải đánh răng đến gần môi của anh.
Con mắt của Cung Âu ảm đạm, cúi người đến gần bàn tay cầm bàn chải của cô, để cô đánh răng cho anh.
Đây là lần đầu tiên cô đánh răng cho Cung Âu, thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi đây cũng là một lần cuối cùng.
Bọt màu trắng dính trên môi anh, Thời Tiểu Niệm thật cẩn thận chà răng cho anh, tỉ mì chà lau, hai tay của Cung Âu đè trước bồn rửa tay, hai mắt chăm chú nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm rũ thấp mắt, không nhìn ánh mắt của anh: “Đánh xong rồi.”
Cô bỏ bàn chải đánh răng và ly xuống, sau đó tự giác lấy khăn lông.
Không cần anh nói, cô cũng biết nấu cơm cho anh cũng bao gồm lau mặt cho anh.
Quả nhiên, Cung Âu vốc nước tát lên mặt, giọt nước trong suốt bắn trên mặt anh, theo đường cong trượt xuống, hiện lên vẻ vô cùng hấp dẫn, sexy và đầy sức quyến rũ, giây tiếp theo, anh liền đem khăn lông trên tay Thời Tiểu Niệm cầm đi.
Anh lắc đầu, giọt nước văng khắp người của Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm lui về sau một bước, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh đừng động đậy, tôi lau giúp anh.”
“Ừ.”
Cung Âu nhẹ nhàng trả lời một tiếng, đứng yên không cử động nữa.
Thời Tiểu Niệm cầm khăn lông lau mặt cho anh, cẩn thận tránh vết thương của anh, chỗ đó vải thưa đã bỏ, chỉ còn lại một vết sẹo rất nhỏ, không biết như vậy có đau hay không.
May là vết thương ở trán, có tóc cản, cũng không hiện rõ lắm.
Lau mặt cho anh xong, Thời Tiểu Niệm từ từ lấy khăn lông di chuyển ra khỏi khuôn mặt đẹp trai của anh, lông mày đậm, lông mi khá dài, kế tiếp là đôi mắt đen nhánh thâm trầm, rất thu hút.
Thời Tiểu Niệm dời đi ánh mắt, di chuyển khăn lông, sau đó treo khăn lông lên giá, đi ra ngoài: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua thức ăn.”
“Em liền đi ra ngoài như vậy?”
Cung Âu đi theo hỏi.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, nhìn anh đầy nghi ngờ: “Thế nào, tôi như vậy thì có gì không đúng sao?”
Mua thức ăn cần phải làm gì?
“Anh còn chưa đi, em muốn đi như thế nào?” Cung Âu nhìn chằm chằm cô nói.
“Anh muốn đi mua thức ăn chung với tôi?” Trong chớp mắt, Thời Tiểu Niệm liền hiểu ý của anh, cực kì kinh ngạc.
“Cơm này là làm cho anh ăn, anh đương nhiên phải đi, ai biết được là em có mua đồ đơn giản để nấu cho anh ăn tuy nhanh mà lại kém nhất hay không!”
Cung Âu đứng trước mặt cô nói, cởi ra trên người áo ngủ, vừa cởi xuống liền vứt dưới đất, lộ ra lồng ngực gầy gò, vô cùng hấp dẫn, sexy.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngây người, không nghĩ đến anh sẽ làm như vậy, vội vàng quay lưng, nhưng dáng người của Cung Âu vẫn in thật sâu vào đầu của cô.
Người đàn ông này có biết gì là gọi là né tránh hay không?
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, nghe được thanh âm mặc quần áo sau lưng, không có bỏ đi, đưa lưng về phía anh hỏi: “Anh không thể đi cùng với tôi, ai cũng biết anh.”
“Nếu như thế này thì sao, sẽ không có ai biết anh.”
Cung Âu nói.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm quay lại, chỉ thấy Cung Âu đứng trước mặt cô, khuôn mặt anh tuấn mang một cái khẩu trang màu đen, mà ngực vẫn đang cởi trần.
“...”
Cô vẫn nghĩ là anh đứng đó mặc quần áo, không thể ngờ là anh chỉ mang khẩu trang mà thôi.
Thời Tiểu Niệm lập tức nhắm mắt.
Thấy vậy, Cung Âu cười lạnh một tiếng đầy kinh thường: “Nhắm mắt cái gì? Thật giống như là em chưa từng thấy vậy.”
“...”
Gò má của Thời Tiểu Niệm nóng lên, cực kì lúng túng: “Cung Âu, thật sự là anh chỉ muốn tôi tới nấu cơm cho anh?”
Chỉ nấu một bữa cơm mà anh lại làm nhiều việc như vậy.
Cô hỏi vấn đề này, không có ai trả lời.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ còn lại thanh âm thay đồ rất nhẹ nhàng, nhưng lần này Thời Tiểu Niệm cũng không tùy tiện mở mắt ra lần nữa, chỉ đứng như vậy.
Trong phòng càng ngày càng yên lặng, yên lặng đến nỗi không còn một thanh âm nào.
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc, đợi rất lâu, lâu đến nỗi cô cứ nghĩ là trong phòng không còn ai, mới từ từ mở một con mắt thử nhìn phía trước.
Phòng ngủ trống trơn, chỉ còn lại áo ngủ của Cung Âu dưới đất.
Thật sự là một đại thiếu gia quen sống trong nhung lụa.
Thời Tiểu Niệm khom người nhặt lên áo ngủ, thấy Cung Âu lười biếng đứng dựa vào cửa, mặc xong quần áo, đường cong trên quần dài thẳng tắp, hai chân bắt chéo, áo sơ mi trắng noãn đầy sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào, tuy là đeo khẩu trang nhưng cũng có thể nhìn ra được là mặt anh không có biểu cảm nào.
Anh cứ đứng như vậy nhìn cô đầy chăm chú, ánh mắt đen tràn đầy sự âm u, nói từng chữ từng chữ: “Cái gì gọi là thật hay giả? Em nghĩ là anh sẽ nói đùa loại chuyện này với em?”