Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Lúc trước không phải công bố hắn xứng đáng là số một thế giới sao, tài sản của hắn liên tục đứng nhất, hắn vẫn chưa từng nhận phỏng vấn.”
“Quá tốt rồi, Cung Âu cũng tới tham gia lễ cưới, mau đi phỏng vấn hắn.”
Khu vực của các phóng viên trong nháy mắt toàn bộ sôi động hẳn lên.
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên đi lên phía trước nhìn,chỉ thấy ánh sáng mãnh liệt từ cửa lớn của giáo đường, mấy người vệ sĩ mặc tây trang màu đen bước vào, ngăn cản đám phóng viên đang chen chúc xông tới, nhằm tạo ra một con đường đi vào bên trong giáo đường.
Bóng người của Cung Âu xuất hiện trong tầm mắt cô.
Bóng dáng cao lớn của hắn đứng trong đám người tựa như hạc trong bầy gà, tóc ngắn được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, một thân áo bành-tô màu lam xám nổi bật lên thân hình đặc biệt thon dài của hắn, ở dưới các ánh đèn ma-giê một khuôn mặt anh tuấn hiện ra.
“…”
Trong lòng Thời Tiểu Niệm nhất thời hồi hộp.
Sao hắn lại tới tham gia lễ cưới của Thời Địch chứ.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nhớ lại trước đây dường như đã nghe được hắn và Phong Đức đề cập tới lễ cưới con nhà giàu gì đó, không ngờ lại chính là buổi hôn lễ ngày hôm nay .
Phản ứng đầu tiên của cô chính là mau chóng ngồi xuống, xoay người lại, không cho hắn nhìn thấy.
Đương nhiên không thể để cho hắn nhìn thấy.
Không thể chạm mặt với Cung Âu ở đây, hắn chưa bao giờ quan tâm đến tự tôn của cô, mọi người chú ý đến nhất định sẽ phát hiện quan hệ nam nữ không đúng giữa bọn họ.
Thời Tiểu Niệm ngồi tại chỗ mà tâm trạng căng thẳng cực kỳ, mẹ nuôi nắm chặt tay cô, “Con làm sao vậy? sao đột nhiên tay lại lạnh như thế.”
“Không có chuyện gì.”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, không nhịn được quay người lại nhìn.
Chỉ thấy cung Âu đứng ở chính giữa đám vệ sĩ, ngước mắt nhìn thẳng sang chỗ ngồi của cô, tầm mắt chuẩn xác không có sai sót dừng ở trên người cô.
Nhìn cô, khóe môi của hắn bỗng nhếch lên, cười đến hiểm ác, như đang nhìn con mồi của mình .
“…”
Thời Tiểu Niệm bị nụ cười của hắn dọa đến sợ hãi vô cùng.
Bỗng nhiên, Cung Âu không coi ai ra gì nhanh chân đi về phía cô, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“Mẹ, con muốn đi nhà vệ sinh, con đi một lúc đây.”
Thời Tiểu Niệm hoảng hốt đứng lên, buông tay của mẹ nuôi ra, đi như chạy trốn về phía cửa hông của nhà thờ.
Không được.
Nhất định không thể chạm mặt cùng với Cung Âu ở đây.
Thời Tiểu Niệm chạy thật nhanh trong hành lang, phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân chỉnh tề, không cần nghĩ cũng biết là của Cung Âu cùng đám vệ sĩ kia.
Dưới tình thế cấp bách, Thời Tiểu Niệm vội vàng rẽ ngang, tiện tay mở ra một cánh cửa chui vào, khóa lại.
Tim của cô đập mạnh như cái tiếng trống.
Chuyện gì đang xảy ra đây? ở hôn lễ của Mộ Thiên Sơ cùng Thời Địch, cô lại đi trốn Cung Âu.
“Thời Tiểu Niệm”
Một giọng nói đầy nghi hoặc phía sau lưng cô vang lên.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc xoay người, chỉ thấy Mộ Thiên Sơ một thân lễ phục com lê màu nho đang đứng bên cửa sổ, đắm chìm trong ánh mặt trời, gương mặt tuấn tú nho nhã, đôi mắt phượng hẹp dài đang nhìn cô đầy khó hiểu.
Trợ lý của hắn đứng bên cạnh vừa sửa sang tỉ mỉ lại chi tiết nhỏ trên người cho hắn, vừa đặt mấy bộ lễ phục kiểu nam vào tủ kính.
Sao cô lại bị ma xui quỷ khiến đi vào phòng thay quần áo của Mộ Thiên Sơ chứ.
Cũng không biết khóa cửa sao
Sợ hắn lại nghĩ mình là đến dây dưa với hắn, Thời Tiểu Niệm vội nói, “Xin lỗi, tôi đến mượn phòng vệ sinh.”
Lúc này mà đi ra ngoài nhất định là sẽ chạm mặt cung Âu.
“…”
Trên mặt Mộ Thiên Sơ tràn đầy kinh ngạc nhìn cô thoăng thoát lách vào phòng rửa tay, lại nhanh đóng cửa lại.
Thời Tiểu Niệm này đang làm cái gì vậy.
Thời Tiểu Niệm trốn vào trong phòng rửa tay, lưng dính sát vào cửa, làm sao bây giờ hay là cứ trốn đến lúc nghi thức bắt đầu vậy.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đá cửa.
Tay cô không khỏi nắm chặt, chỉ chốc lát sau, cô nghe được giọng nói khiêm tốn hữu lễ của Mộ Thiên Sơ truyền đến, “Hóa ra là Cung tiên sinh, Cung tiên sinh có thể tới tham gia lễ cưới của tôi, Thật là vinh hạnh cho Mộ gia chúng tôi.”
Quả nhiên là Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, lông mày nhíu chặt.
“Em rể.”
Giọng của Cung Âu mang chút mùi vị thẩm tra bỗng nhiên vang lên.
“Cái gì?” Mộ Thiên Sơ không nghe rõ.
Bên ngoài bỗng nhiên lại yên tĩnh lại, Thời Tiểu Niệm không biết xảy ra chuyện gì, cả người càng căng thẳng hơn, liền nghe Mộ Thiên Sơ hỏi, “Cung tiên sinh đang nhìn gì vậy, hay là muốn tìm cái gì sao?”
Đúng là đang tìm cô.
Khuôn mặt Thời Tiểu Niệm căng thẳng nhỏ xuống vài giọt mồ hôi lạnh.
“Không có gì, đang tìm một con chó bị mất.” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, giọng điệu có chút không vui.
“…”
Cung Âu chết tiệt.
Còn nói cô là chó của hắn.
Thời Tiểu Niệm cắn răng, có điều cũng còn tốt, hắn không đề cập thẳng tên của cô ra.
Mộ Thiên Sơ nghe vậy mỉm cười, “À, Cung tiên sinh còn mang sủng vật của mình tới sao, có cần tôi phái người hỗ trợ tìm giúp hay không.”
“Không cần.”
“Bên này có một trung tâm vui chơi dành cho sủng vật, Cung tiên sinh có thể mang sủng vật đi vận động ở đó.”
“Cũng tốt.” Cung Âu nói rằng, “Đi.”
“Cung tiên sinh đi thong thả.”
Ngay sau đó là một trận tiếng bước chân ra cửa, chậm rãi biến mất ở trong phòng thay quần áo.
“…”
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, tim đập chậm lại bình thường.