Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 44: Chương 44: Chương 40: Đầu của Mộ Thiên Sơ đau như vỡ ra 2




Sau một lát, phỏng chừng Cung Âu gần như đã đi xa, cô lau mồ hôi lạnh trên mặt, kéo cửa đi ra ngoài, không thèm nhìn Mộ Thiên Sơ nói, “Cám ơn anh đã cho mượn phòng rửa tay, tôi đi ra ngoài đây.”

Nói xong, cô muốn đi.

“Chờ chút, tôi có vấn đề hỏi cô.” Mộ Thiên Sơ gọi cô lại.

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là dừng bước, quay đầu nhìn về phía hắn.

Mộ Thiên Sơ đưa tay lấy ra một cái đồng hồ đeo lên cổ tay, động tác đẹp mắt hỏi, “Chuyện ở cửa hàng đồ sứ cô giải quyết như thế nào? “

“Cái gì mà giải quyết thế nào?”

“Cô không bị ngồi tù à?.”

Sau đó hắn có phái người đi nghe ngóng, cửa hàng đồ sứ đó trong một đêm biến mất, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì, mà Thời Địch đã từng nói, Thời Tiểu Niệm không bị ngồi tù mà sẽ đến tham gia lễ cưới của em ấy.

“…”

Đôi mắt Thời Tiểu Niệm chuyển động, lạnh nhạt nói, “Tôi đi người khác mượn tiền .”

“Bạn bè cô là người có nhiều tiền như vậy sao.” Mộ Thiên Sơ vạch trần cô, “Tìm ngân hàng mượn à?”

Lãi xuất của ngân hàng cũng không ít.

“Đây là chuyện của tôi.” Thời Tiểu Niệm không muốn tiếp tục tán gẫu, “Tôi đi ra ngoài trước.”

Cô đưa tay muốn kéo cửa ra.

Phía sau đột nhiên truyền đến”Ầm” một tiếng, một trợ lý lo âu kêu lên, “Mộ tiên sinh, anh làm sao vậy?”

Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, chỉ thấy cả người Mộ Thiên quỳ một chân xuống đất, một tay đỡ lấy đầu, vẻ mặt thống khổ, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Xảy ra chuyện gì?

Cô khiếp sợ.

“Thuốc.”

Mộ Thiên Sơ thống khổ nói, cả người ngã nằm trên đất.

Trợ lý vội vã đỡ lấy hắn, đưa hắn nằm trên ghế salông, một bên nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, lo lắng nói, “Tiểu thư, phiền phức cô lấy dùm thuốc, nó ở bên trong chiếc hộp màu đen trên bàn trang điểm, hai viên là đủ rồi.”

“ừ, được.”

Thời Tiểu Niệm vội vã đi tới bên bàn, lấy trong chiếc hộp ra hai viên thuốc, rồi rót một ly nước đi tới bên sofa.

Mộ Thiên Sơ đau đến mức phải nằm ngã vào ghế salon, sắc mặt trắng như tờ giấy vô cùng khó coi .

“Tại sao lại như vậy?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi.

Thân thể hắn không sao chứ?

“Đầu của Mộ thiếu thường hay đau, không có chuyện gì, uống thuốc là tốt rồi.” Trợ lý nói rồi đỡ Mộ Thiên Sơ ngồi xuống, “Hi vọng tiểu thư đi ra ngoài không nên nói lung tung.”

Việc này liên quan đến đại thiếu gia của Mộ thị.

Mộ Thiên Sơ đau đến nỗi nói không được câu, một tay ôm lấy đầu, một tay lấy thuốc trên tay Thời Tiểu Niệm, mắt hắn bị hoa không nhìn rõ được gì, một tay hắn đè xuống lấy, nhưng chỉ lấy được một viên thuốc.

Một viên khác thuốc lăn xuống đất.

Tay Mộ Thiên Sơ gần như run rẩy đem thuốc bỏ vào trong miệng.

Thống khổ, đầu hắn đau như trái bom nổ.

Thời Tiểu Niệm khom lưng đưa ly nước tiến đến bên môi của hắn, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh một người nào đó đang nằm trong ngực của cô, vòng vo , hắn tóm lấy tay cô uống hết nước.

Khi hắn muốn nhìn rõ hình ảnh đó, trước mắt hình ảnh đột nhiên trắng xóa, như có ánh sáng thoáng qua, có cái gì như đang rách, cái cảm giác này chưa bao giờ có.

Hắn nắm lấy tay cô không buông.

Hận không thể nắm từng ngón tay một của cô.

Là cái gì?

Hình ảnh thoảng qua ở trong đầu hắn chính là cái gì, đến tột cùng là cái gì đây?

“Buông tay, tôi đi lấy thêm thuốc cho anh.” Tay Thời Tiểu Niệm bị hắn dùng sức nắm chặt đến trắng bệch, cô dùng sức mà kéo ra, đẩy hắn về phía người trợ lý, rồi tự mình đi đến bàn trang điểm.

“Mộ tiên sinh, ngài còn có chỗ nào không khỏe không”

Trợ lý lo âu hỏi.

“…”

Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ đó, đầu đau như búa bổ, hắn cảm giác mình như là rơi vào một ảo cảnh, xung quanh tất cả đều là một mảnh trắng xóa, có thứ gì vụt ra, hắn muốn tóm lấy, nhưng không bắt được bất cứ cái gì cả.

Hắn chỉ bắt được chỉ là không khí.

“Tôi lấy thêm một viên thuốc.”

Thời Tiểu Niệm mang thuốc đến, chuẩn bị đưa cho hắn.

Mộ Thiên Sơ không cầm lấy, ngồi im một chỗ, hai tay ôm đầu, đã lâu, hắn quơ quơ đầu, cố nén thống khổ nói, “Không cần, thuốc này uống vào trong một thời gian ngắn tinh thần sẽ mơ hồ.”

“Nhưng Mộ thiếu, anh chỉ uống một viên thuốc thì sao được cầm cự qua được mấy ngày lễ cưới bận bịu như vầy, cứ uống một viên thuốc thế này làm sao anh có thể đủ kiên trì mà vượt qua.”

Trợ lý lo lắng.

“Tôi chống đỡ một lúc thì không có chuyện gì đâu.” Mộ Thiên Sơ nói, bàn tay gõ gõ cái trán, vô lực nói, “Lập tức cử hành nghi thức ngay, tôi không muốn để cho Thời Địch thấy lễ cưới này có chút gì đó không hoàn mỹ.”

Vì Thời Địch.

Tình nguyện chịu đau đầu cũng phải để Thời Địch có một lễ cưới hoàn hảo, hắn thật sự rất yêu Thời Địch.

Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên, cầm viên thuốc, cay đắng cười.

Mộ Thiên Sơ và Thời Địch chính là số mệnh an bài của ông trời.

Cô chỉ là một đoạn nhạc đệm, chỉ là khúc nhặc dạo đẩu ngắn ngủi của Mộ Thiên Sơ.

Cô vốn còn muốn hỏi một chút nguyên nhân hắn bị đau đầu cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại thì không cần đến lượt cô quan tâm.

Thời Tiểu Niệm đem thuốc bỏ lại trong hộp, quay đầu nhìn về phía bọn họ nói, “Tôi đi ra ngoài trước.”

Lần này, không ai lại ngăn cản cô.

Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi phòng thay quần áo, đi chưa tới ra vài bước, điện thoại di động liền chấn động lên, cô lấy điện thoại di động ra, là tin nhắn của Cung Âu gửi đến.

Cung Âu

Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm màn hình tin nhắn, ngón tay bị ma xui quỷ khiến mà nhắn lại.

Tính cách của Cung Âu đơn giản mà thô bạo

Thời Tiểu Niệm dựa vào vách tường, tay chậm rãi trả lời tin nhắn

Cô nhắn một đoạn tin rất dài.

Cung Âu cũng trả lời rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.