Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 768: Chương 768: Chương 403: Tiểu Niệm, đó là nhằm vào em! 2




Không công bằng là vì cô vẫn muốn để anh tiến tới tương lai mà không lãng phí thời gian trên người cô.

Mặc kệ cô lạnh lùng thế nào anh cũng không chịu rời đi.

Anh giúp cô, cứu cô, anh cho rằng cô lạnh lùng với anh như vậy trong lòng sẽ dễ chịu lắm sao?

“Thiên Sơ, em không phòng bị anh.” Thời Tiểu Niệm cúi đầu, từ từ thu chân lại, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào anh: “Có một số việc không thể nào nói rõ với anh.”

“Vậy có thể nói cho anh biết.” Mộ Thiên Sơ nói.

Thời Tiểu Niệm do dự, nhìn anh cố chấp nhưng vẫn mở miệng: “Thiên Sơ, chuyện hôm nay có lẽ chỉ là bắt đầu, không biết tới lúc nào mới kết thúc. Nếu em mạng lớn có thể bình yên sống đến già, nếu mạng em ngắn có thể ngày mai chết trên đường cũng nên.”

“Em nói cái gì?” Mộ Thiên Sơ chấn kinh nhìn cô: “Rốt cuộc là ai, là Cung gia sao? Vì muốn cướp đứa bé mà giết em.”

Vậy thì quá càn rỡ rồi.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sofa, nhìn gương mặt Mộ Thiên Sơ, rất lâu cô mới đưa tay xoa xoa giữa hai hàng lông mày của anh, không biết bắt đầu từ lúc nào giữa hai hàng lông mày của anh đều mang theo sự mệt mỏi.

Anh đã quá mệt rồi.

Làm việc ở nhà họ Tịch vừa phải bay về nước thăm cô, giúp cô chăm sóc tiểu Qùy và Từ Băng Tâm.

“Thiên Sơ, những điều anh làm em đều biết, không chỉ không thể dành tình yêu cho anh ngay cả làm bạn cũng không thể anh có biết không?” Thời Tiểu Niệm đưa tay vuốt vuốt giữa hai hàng lông mày của anh: “Anh là một người đàn ông tốt, em có tư cách gì để anh hao tốn thời gian, tính mạng cho em, em không cần liên lụy tới bất cứ người nào em để ý.”

Một mình cô thừa nhận là được rồi.

“…”

Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm vào cô.

“Nếu một ngày chân tướng lộ ra thì đều nên tới đã tới, em chỉ hy vọng ngày em rời đi những người em để ý sẽ không để ý tới em nhưng vậy bọn họ sẽ không khổ sở nữa.” Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói.

Từ khi biết chuyện của Tịch Ngọc và Cung Ưu, từ khi biết Cung lão gia ngay cả con trai ruột đều độc ác như vậy cô đã nghĩ tốt kết cục bi thảm nhất của mình rồi.

Cung Âu đã từng nói một khi Cung lão gia biết có lẽ Tịch gia sẽ không còn tồn tại.

Nhưng cô muốn Tịch gia ở trước mặt Cung gia còn có khả năng tự bảo vệ mình, Cung lão gia hao phí một chút nhân lực nếu khó giải quyết liền buông tha. Không phải cô thì vị Cung lão gia chưa từng gặp mặt kia sẽ không bỏ qua, tính toán mọi cách để đẩy cô vào chỗ chết.

Bởi vì cô giống Tịch Ngọc ngay cả Cung Âu cũng từng không chịu đựng được thì Cung lão gia làm sao có thể chịu đựng đây?

Huyết mạch tình thân không cách nào dứt bỏ, cô chỉ có thể quý trọng, nhưng Cung Âu và Mộ Thiên Sơ cô đều chỉ có thể đẩy ra.

Sau đó cô cứ thế mà sống, lẳng lặng chờ đợi kết cục không biết trước được.

“Rốt cuộc là ai muốn giết em, em cứ tiếp nhận vậy sao?” Mộ Thiên Sơ đứng dậy, cúi đầu nhìn cô: “Em không muốn phản kháng sao?”

Phản kháng?

Phản kháng như thế nào đây?

Liều mạng đi giết vợ chồng Cung gia giết chết cha mẹ Cung Âu, giết chết ông bà nội của tiểu Qùy và Holy sao?

Thời Tiểu Niệm mím môi lắc đầu: “Ngoại trừ cố gắng giữ lại cái mạng này thì em không thể làm được gì.”

Cô không thể phản kháng nhưng sẽ không chờ chịu chết, việc cô nên làm là mỗi ngày chờ đợi, nhưng cũng sẽ cố gắng cuộc sống sau này của mình.

“Là Cung gia sao?” Mộ Thiên Sơ đoán được không hề tốn sức, tuy không rõ vì sao nhưng vẫn nói: “Gia đình đó bền chắc như thép.”

Động đến Cung gia đúng là không dễ dàng gì.

Ngay cả Tịch Kế Thao cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.

“Thiên Sơ, nếu anh không thích ở Tịch gia muốn đi thì đi, lấy năng lực của anh ở đâu cũng có thể tìm được chỗ đứng cho mình.” Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nói những lời thật lòng với anh.

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, một lúc sau mới ngồi xuống bên cạnh cô: “Tiểu Niệm.”

“Vâng.”

“Để anh thay em giữ lại mạng này cho em.” Mộ Thiên Sơ trầm trọng nói, giọng nói dịu dàng như nước.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, hơi nhíu mày: “Thiên Sơ, em nói những chuyện này với anh là không phải muốn anh bảo vệ em.” Cô muốn đẩy anh ra xa mà.

“Em không muốn nỏi anh cũng không ép em.”

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, lại thay cô vén mấy sợi tóc ra sau vai: “Cho tới hôm nay anh mới biết thì ra trong lòng em giữ nhiều chuyện như vậy, khó trách em không còn tâm trạng nói chuyện tình cảm. Anh không cầu được em yêu, chúng ta như hiện tại cũng rất tốt rồi, anh bảo vệ em, em đừng lạnh lùng với anh là được.”

“Thiên Sơ.”

“Dựa vào việc một mình em tự bảo vệ mình, nếu em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn bác sẽ sụp đổ, tiểu Qùy cũng sẽ trở thành cô nhi.”

“…”

Mộ Thiên Sơ nhìn cô: “Tiểu Niệm, từ giây phút em cứu anh lên từ hố tuyết thì người anh để ý chỉ có một mình em, anh không phải là Cung Âu, không phải là người nhà anh ta, anh ta kẹp ở giữa lại không để ý tới em, chỉ có anh mới để ý tới em.”

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, đột nhiên hối hận vì nói những điều này với anh.

Mộ Thiên Sơ để ý tới cô, để ý tới mức làm cô đau lòng.

Cô cúi đầu: “Thiên Sơ, anh có biết mỗi lần em cự tuyệt anh em đều rất khó chịu, nếu anh thật sự để ý tới em, để em dễ chịu một chút thì rời khỏi em, rời khỏi Tịch gia đi.”

Cô thật sự không chịu nổi rồi.

Giọng nói của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình cô mới nghe được.

“Anh sẽ không rời đi.” Mộ Thiên Sơ trả lời, ngồi xổm trước mặt cô, nắm chân cô vào lòng bàn tay của mình, lại thoa chân cho cô: “Anh nói, anh không ép em phải yêu anh, chỉ cần em đừng lạnh nhạt với anh như vậy là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.