Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 767: Chương 767: Chương 403: Tiểu Niệm, đó là nhằm vào em! 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Thiên Sơ, em không sao.” Thời Tiểu Niệm như bừng tỉnh, đưa tay vỗ vỗ anh: “Sao anh lại tới đây?”

Lần này cả nước đã truyền khắp nơi, cô còn mang theo bác sĩ Mi Ba ở bên người, Mộ Thiên Sơ phải chạy hai nơi là Trung Quốc và Ý.

Giữ bọn họ chỉ có mấy ngày rảnh rỗi.

“Nhớ em thì đến đây nhìn em, vốn muốn cho em ngạc nhiên lại không ngờ gặp phải màn này.” Mộ thiên Sơ buông cô ra, giọng nói hoảng sợ: “Thật sự em không gặp chuyện gì chứ?”

“Không có việc gì.”

Thời Tiểu Niệm từ trong lòng Mộ Thiên Sơ lui ra, cúi đầu nhìn mặt đất, chỉ thấy một bó hoa hồng đỏ rơi xuống mặt đất, cánh hoa bị giẫm hỏng rồi.

Vừa rồi có một chiếc xe đụng vào cô, đoán chừng Mộ Thiên Sơ vì cứu cô mà vứt đi.

Mộ Thiên Sơ đi đến trước một cây lớn, trong mắt xẹt qua sự lạnh lùng: “Tiểu Niệm, đó là nhằm vào em.”

“…”

Thời Tiểu Niệm khập khiễng đi tới, chỉ thấy một miếng vỏ trên thân cây bị bóc ra.

Không nhằm vào cô thì ai tin.

Nhanh như vậy đã tới rồi sao?

May mắn, trước khi xảy ra chuyện này cô đã đoạn tuyệt quan hệ với Cung Âu rồi.

Nếu không lúc này Cung Âu sẽ vì cô mà đối địch với mọi người.

May mắn.

Thời Tiểu Niệm cảm thấy may mắn.

Mộ Thiên Sơ đưa tay sờ thân cây, chạm tới chỗ bị đụng, nếu không phải do anh kéo thì không biết mạng của cô đã để lại ở chỗ này rồi.

Trong lòng anh lo lắng, đưa mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, gương mặt cô không những không sợ hãi mà không có chút gì ngoài ý muốn.

Bên trong căn phòng sạch sẽ ở khách sạn.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sofa, Mộ Thiên Sơ ngồi xổm trước mặt cô, nâng chân cô đặt lên chân mình, cầm một bình rượu thuốc thoa cho cô, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy đau lòng: “Đã sưng đến mức này rồi, sẽ rất đau.”

“Đừng lộn xộn, không nghe thấy bác sĩ bảo không sao sao?”

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, giọng nói đầy dịu dàng, vừa thoa chân cho cô: “Là ai muốn hại em, Lancaster Mona hay là Cung gia, Cung Âu.”

Làm sao là Cung Âu được chứ?

“Sẽ không phải là Cung Âu. Em không biết, có lẽ là ngoài ý muốn.”

“Không đau, để em tự thoa đi.” Thời Tiểu Niệm muốn rút chân về.

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng bâng quơ muốn đổi đề tài.

“Lần này không ngoài ý muốn, ngược lại làm bộ như giống như ngoài ý muốn.” Mộ Thiên Sơ nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn ra điều gì đó từ mặt cô: “Tiểu Niệm, rốt cuộc em đang giấu chuyện gì, rõ ràng em không hận Cung Âu nhưng lại không muốn ở cùng với anh ta, trước kia em không phải là người do dự như vậy. Có phải liên quan đến chuyện ngoài ý muốn hôm qua.”

Thời Tiểu Niệm nhìn Mộ Thiên Sơ, vậy mà anh có thể đoán được, anh vẫn luôn nhìn rõ như vậy.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Mộ Thiên Sơ hỏi.

Chuyện gì, đó là chuyện bí mật, nhưng trước mắt ngoại trừ cất giấu trong lòng cô không thể làm gì hơn.

Thời Tiểu Niệm im lặng cúi đầu nhưng không nói gì.

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, không hỏi thêm lại tiếp tục thoa chân cho cô, động tác dịu dàng, ngón tay thoa thoa lên chân cô, cả bàn tay đều là mùi thuốc.

Tuy anh là thiếu gia nhưng trước đây không được cưng chiều nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện như vậy.

Tập đoàn Mộ thị đã sụp đổ, hiện tại nhà họ Mộ anh cũng không quay về mà một mình dẫn thân làm việc cho Tịch gia, dù chỉ vì cô, dù cho cô không để ý tới anh anh vẫn một lòng như vậy.

Mới trước đây đều là cô chăm sóc cho anh, hiện tại lại trở thành anh chăm sóc cho cô.

Thời Tiểu Niệm không đành lòng chút nào: “Để tự em thoa cho.”

“Em cứ như vậy không chịu được anh có mặt ở đây sao?” Mộ Thiên Sơ ngồi xổm nơi đó đưa mắt nhìn cô, khóe môi nở nụ cười tự giễu.

Thời Tiểu Niệm vội vàng nói: “Thiên Sơ, em không có ý đó.”

“Ừ, dù cho em hận Cung Âu, hiềm khích giữa em và Cung Âu ngày càng lớn thì anh cũng đã sử dựng không ít tâm cơ, nhưng dù như thế nào anh cũng sẽ không tổn thương em, em có cần thiết phải đề phòng anh như vậy không?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, chua xót nói: “Tiểu Niệm, em biết không, rõ ràng hiện tại anh ở gần em như vậy nhưng anh lại cảm thấy em ngày càng cách xa anh.”

“…”

Thời Tiểu Niệm mím môi, nghe lời anh nói càng cảm thấy khó chịu.

“Dù em và Cung Âu đã tách ra thì anh còn có thể bảo vệ em không?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô, khó khăn cất lời: “Tiểu Niệm, em làm vậy là không công bằng với anh.”

Mộ Thiên Sơ ngồi dưới mặt đất, dùng tư thái hèn mọn nói chuyện với cô, từng câu từng chữ cô không thể phản bác được.

Sao cô không biết cô không công bằng với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.