“Aiya, bận rộn thêm chút nữa sẽ để cho em về nhà cùng cô bé, có được không?” Hạ Vũ nói, sau đó rất kích động, hưng phấn mà nói với cô: “Tiểu Niệm, sự nghiệp đắc ý có phải vô cùng tốt không? bây giờ em là người được tìm kiếm quan tâm hàng thứ hai, không phải dựa vào cuộc sống riêng tư, mà là dựa vào tác phẩm!”
Được tìm kiếm nhiều nhất chính là lễ đính hôn của Cung Âu, việc lớn như vậy ai có thể kìm chế được, không còn cách nào.
“Cái gì mà dựa vào tác phẩm?”
Thời Tiểu Niệm đi khỏi hậu trường, gọi
Một chiếc xe, báo địa chỉ một khách sạn.
Cô đến tuyên truyền tại một thành phố xa lạ, ở tại một khách sạn xa lạ, cô quá mệt mỏi, cũng không muốn đi ngắm cảnh địa phương, tuyên truyền xong liền về khách sạn.
“Chính là tháp biển a, chị cảm thấy ánh mắt của chị thật quá hạn hẹp, có người đem lời thoại tháp biển của em đăng trên weibo, tự xưng là người phát ngôn của Soup for the Soul, kết quả là gặp đỏ á!” Hạ Vũ hưng phấn nói: “Bây giờ Chicken Soup for the Soul hoành hành, mọi người đều nhàm chán, lời trích dẫn u ám như thế của em lại thành trào lưu, không biết bao nhiêu người truy tìm!”
Khi Thời Tiểu Niệm đồng ý đi tuyên truyền, nói mình muốn dừng bút suy nghĩ.
“Phải, em nghĩ rồi, lần này trở về làm chủ gia đình, sau đó chăm sóc Tiểu Quỳ cho tốt!”
Thời Tiểu Niệm hờ hững nói.
Cô muốn rút khỏi số mệnh của Cung Âu, cho nên, ngay cả những việc này cô cũng muốn rút khỏi, chờ khi thời gian chầm chậm qua đi, khi mắt và tai không nhìn không nghe thấy tên của cô, Cung Âu sẽ từ từ mà quên lãng cô.
“Nhưng sự nghiệp bây giờ của em có thể từ không có gì mà lên hơn cả mong đợi, ngòi bút đang lên cao, em không tiếc nuối sao?” Hạ Vũ hỏi.
Tiếc nuối.
Bây giờ cô đối mặt chính là bất cứ lúc nào cũng có thể bị vạch rõ chân tướng, đến lúc đó, đến lúc đó cô may mắn còn sống được hay không cũng là một vấn đề, còn không bằng dành nhiều thời gian bên gia đình.
“Hạ Vũ, em biết chị đã hao tốn rất nhiều tâm sức cho em, chị yên tâm, coi như dừng bút, em cũng sẽ làm tốt buổi tuyên truyền cuối cùng, không để cho tâm sức chị đặt trên người em mà không thể thu lại chút nào!” Thời Tiểu Niệm nói.
Bây giờ cô không muốn con trai, không cần sự nghiệp, tình yêu cũng không cần!
Cái gì cũng không cần nữa, cô chọn đối mặt một mình với mọi thứ trong tương lai.
“Aiya, chị không khuyên được em, không biết tại sao, cảm thấy em trở về nước lần này cả người đều trở nên vô cùng mệt mỏi, có lẽ, em thực sự cần nghỉ ngơi cho thật tốt!” Hạ Vũ thở dài, như đang thuyết phục.
“Dạ, em không nói chuyện với chị nữa, em sắp về đến khách sạn rồi!”
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía trước nói, tắt điện thoại của Hạ Vũ.
Xe lập tức dừng trước một khách sạn 5 sao, Thời Tiểu Niệm cầm ví tiền ra trả tiền, ngoài tiền lẻ còn có một quyển manga tháp biển.
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc mà nhìn về phía trước, tài xế là nữ đã hơn 30 tuổi rồi, nhìn cô mỉm cười: “Thời Thời Niệm Niệm, tôi rất thích tháp biển của cô, thực sự vô cùng thích, câu chữ trong đó đều đã khuấy động tôi, có thể ký tên cho tôi không?”
Thời Tiểu Niệm cứng đờ một giây, sau đó mới mỉm cười gật đầu: “Được!”
“Cảm ơn cô!” tài xế nở nụ cười như thiếu nữ 15-16 tuổi, ánh mắt tràn đầy sự sùng bái đối với cô: “Vừa rồi nghe cô gọi điện thoại, xin cô ngàn vạn lần đừng dừng bút, chúng tôi đều trông chờ tác phẩm mới của cô đấy!”
Thời Tiểu Niệm nở nụ cười khổ, đẩy cửa xe bước xuống.
Cô đang định đi vào khách sạn, một tia sáng quét đến.
Thời Tiểu Niệm xoay đầu, chỉ nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang chạy nhanh về phía cô, tốc độ cực nhanh, không hề chậm lại, điên cuồng mà lao nhanh về phía cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm luống cuống trong một giây, vội vàng lui về phía bên cạnh, chiếc xe đó cũng lập tức đổi hướng về phía cô.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà mở to mắt, ngừng hô hấp, trong nháy mắt, cô cũng không còn phản ứng được nữa.
Đột nhiên có một cánh tay nắm chặt lấy cô, Thời Tiểu Niệm bị kéo vào phía sau một thân cây, chân bị trẹo, vô cùng đau.
“Phịch!”
Một tràn những tiếng va chạm truyền đến.
Chỉ thấy chiếc xe kia gần như là lướt qua cây cổ thụ, bánh xe trượt trên đất, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy xa, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm vẫn còn sợ hãi mà nhìn về phía xa xa, im lặng hai giây mới quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Mộ Thiên Sơ đứng ở phía sau cô, thân hình thon dài, hai mắt đầy lo âu mà nhìn cô, gương mặt vô cùng căng thẳng, tay nắm chặt cánh tay cô.
Bác sĩ mặt sẹo đang đứng sau anh không xa.
“Truy đuổi!”
Mộ Thiên Sơ nhìn về phía bác sĩ mặt sẹo.
“Vâng, Mộ thiếu!” bác sĩ mặt sẹo lập tức mở cửa xe đuổi theo chiếc xe gây sự kia.
“Mộ Thiên!”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn anh, giây tiếp theo, cô liền bị Mộ Thiên Sơ kéo vào trong lòng, cũng không chạm đến chân.
Mộ Thiên Sơ ôm cô vào trong lòng, hai cánh tay vững chắc mà ôm lấy cô: “Em hù chết anh rồi!”
Trên đường, cô dựa vào lồng ngực của anh, có thể nghe được rõ ràng nhịp tim đập dữ dội của anh, tỏa ra vô cùng căng thẳng, Mộ Thiên Sơ ôm cô thật chặt, hô hấp còn dồn dập hơn cô, ôm chặt bàn tay đang run rẩy của cô.