Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“...”
“Anh ấy không phải của con!” Anh cũng đã ôm người con gái khác, hôn người con gái khác, tất cả mọi thứ, đều không liên quan đến cô.
Cô khóc nức nở.
Giống như một đứa trẻ không còn được yêu thương, vô cùng uất ức mà khóc.
Từ Băng Tâm nghe thấy thì vô cùng đau lòng, đưa tay ôm cô thật chặt, không còn vẻ kiên quyết trước đó: “Tiểu Niệm, trước giờ con cũng không nói với mẹ những việc này. Vậy nếu Cung Âu thực sự tốt như lời con nói, hay là chúng ta bàn bạc với cha con, giành lại những gì mà trước kia nhà họ Cung xem thường con, là con không có gia thế, bây giờ, con về nhà rồi!”
Mặc dù bà rất không hài lòng, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng là hạnh phúc của con gái quan trọng hơn.
“...”
Thời Tiểu Niệm dựa vào lòng bà lắc đầu, không nói lời nào, chỉ khóc mà ra sức lắc đầu.
Giành không được nữa.
Cô lo lắng rất nhiều, cái gì cũng không giành lại được.
“Có phải con lo lắng nhà họ Tịch bị làm nhục trước mặt nhà họ Cung, không sao, nhà họ Tịch mạnh mẽ kiêu ngạo không phải cũng vì thế hệ sau sao, mẹ tin cha của con cũng như vậy, chỉ cần con vui vẻ, chúng ta cũng vui vẻ!” Từ Băng Tâm ôm Thời Tiểu Niệm nói.
Thời Tiểu Niệm vẫn lắc đầu, nức nở nói: “Mẹ, tất cả đều dứt khoát hết cả rồi!”
Không thể thay đổi.
“Nhưng con...” Từ Băng Tâm không nói được.
Rất lâu, Thời Tiểu Niệm từ trong lòng bà ngồi thẳng dậy, khốn khổ mà nở ra một nụ cười: “Mẹ, con khóc, vì con mất đi người con yêu nhất, nhưng con cũng không hối hận!”
“Con như vậy không phải rất mâu thuẫn sao?”
Từ Băng Tâm nghi hoặc hỏi.
Mâu thuẫn sao? Có thể!
Nhưng đây là chọn lựa cuối cùng cô có thể thực hiện.
Trừ điều này ra, cô không biết cô có thể làm gì mới có thể bảo vệ cho người mình yêu thương.
Hôm nay cắt đứt hoàn toàn với Cung Âu, trời xanh thẳm, không khí vô cùng mát mẻ, Tiểu Quỳ ngồi trong chiếc xe trẻ con nhìn về bầu trời màu xanh lam kia, thỉnh thoảng còn bật ra tiếng cười.
Lễ đính hôn giữa Cung Âu và gia tộc Lancaster được giới truyền thông thổi phồng như một việc trọng đại của quốc tế.
Tin tức kéo đến ùn ùn, ngay cả việc Mona đi ra ngoài hoặc chọn lễ phục của nhà thiết kế nào cũng có thể chiếm trang đầu bài báo.
Từ trước đến giờ thời gian cũng sẽ không vì sự vui buồn của con người mà dừng lại.
Ngày đính hôn đến càng gần.
Mỗi ngày Mona đều đắm chìm trong hạnh phúc sắp đính hôn, một chiếc vương miệng nhỏ cũng tự mình suy xét.
“Cô Mona, tôi nghĩ cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới!”
Trang điểm xong cho Mona, người thợ trang điểm cho cô nói như vậy, tràn đầy ý ca tụng.
Mona ngồi ở đó, nhìn mình trong gương, cô có một mái tóc dài màu vàng đẹp nhất, một gương mặt hơn người, cô đưa tay sờ lên phần tóc bên tai của mình, nở một nụ cười: “Cho nên, tôi mới là người phụ nữ xứng với Cung Âu nhất!”
Tập đoàn N.E vẫn bận rộn, nhưng tổng giám đốc gần đây luôn bận bịu chuẩn bị lễ đính hôn, cũng không bắt ép cấp dưới quá chặt, mọi người rất biết ơn việc Cung Âu muốn đính hôn.
Cung Âu bị mắc chứng cố chấp như hình nhân, ngoại trừ tính tình không tốt, ngoài sở trường là dễ nổi giận, triệu chứng lớn nhất chính là cái gì cũng quá xoi mói, xoi mói đến mức làm người khác vô cùng phẫn nộ.
Trong phòng khách sáng sủa, những bức tranh manga dán trên tường có vui có buồn, trên bức tường thủy tinh phản chiếu bóng dáng anh tuấn to lớn trên ghế sô pha ngoài xa, phản chiếu mơ hồ.
“Không được, cái này quá xấu xí. Không được, cái này rất không có phong cách. Không được, cái màu này chẳng ra làm sao. Những cái này đều không được, thiết kế lại, ngày mai lại đưa đến cho tôi xem!” Cung Âu ngồi trên sô pha, đưa tay ném hết tất các bản thiết trang phục ra ngoài, gương mặt vô cùng không vui: “Tìm nhà thiết kế giỏi có được không?”
“Dạ, thiếu gia!”
Phong Đức im lặng gật đầu, cúi người nhặt từng bản thiết kế đi ra ngoài.
Khi Mona và Cung Âu bận rộn chuẩn bị lễ đính hôn, manga của Thời Tiểu Niệm tháp biển ở trên mạng, cùng phát hành thực tế, bộ phim trên mạng biên soạn của manga, bộ phim điện ảnh được biên soạn lại cũng đang vào giai đoạn tuyên truyền.
Vì vây Thời Tiểu Niệm bị lịch trình của Hạ Vũ quay cuồng, mỗi ngày đều bận không ngừng nghỉ.
Mỗi ngày không phải cô đang tuyên truyền thì cũng là trên đường đi tuyên truyền, đi khắp nơi trong cả nước, nói lời giống nhau.
Có lẽ biết quý tộc đính hôn không giống với người thường, giới truyền thông biết rõ, giữa cô và Cung Âu cũng không có liên hệ gì nữa, dần dần những phóng viên chạy đến trước mặt cô đặt câu hỏi về hôn sự của Cung Âu cũng ít đi.
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người!”
Sau khi cô và nhóm tuyền truyền đứng dậy cúi người chào nhóm người ở phía dưới xong, sau đó xoay người rời khỏi.
Vừa vào hậu trường, điện thoại của Hạ Vũ liền gọi đến, Thời Tiểu Niệm có chút mệt mỏi mà đè lên phần giữa hai lông mày, thông qua điện thoại hỏi: “Tổng giám đốc Hạ, lại có việc gì căn dặn?”
“Chị để cho em bận bịu còn không phải vì tốt cho em sao?” Hạ Vũ nghiêm túc nói: “Chúng ta tình trường không được như ý, thì sự nghiệp phải đắc ý đúng không!”
Là Hạ Vũ cố ý sắp xếp nhiều việc như vậy cho Thời Tiểu Niệm, mấy ngày là trước lễ đính hôn của Cung Âu, cô sắp xếp để cho Thời Tiểu Niệm bận đến không có thời gian để xem báo, tin tức, biết tin tức của buổi lễ đính hôn.
“Em biết chị là vì muốn tốt cho em, nhưng đã rất nhiều ngày em đã không về thành phố S thăm Tiểu Quỳ rồi!”
Tiểu Quỳ mới bao lớn, người làm mẹ này liền chạy ngược chạy xuôi mà tuyên truyền.