Nữ giúp việc thấy vậy, thức thời đẩy xe trẻ sơ sinh tới nơi khác, để lại không gian cho mẹ con cô tâm sự.
“Mẹ.”
Thời Tiểu Niệm xách túi chậm rãi đi tới bên Từ Băng Tâm, ngón tay siết chặt túi, ngón trỏ lau vết đỏ trong tay.
Từ Băng Tâm không rời đi mà xoay người nhìn Thời Tiểu Niệm, mặt đầy tức giận, nhớn nhác nói: “Tiểu Niệm, mẹ thật sự không nghĩ tới con bi lụy như vậy, Thiên Sơ đối tốt với con, con không thấy được, nếu con không lui tới với Cung Âu kia, con bị hại thành cái dạng gì, người khác không biết, chẳng lẽ chính con cũng không biết sao? Con cứ hạ tiện như vậy, dây dưa không rõ với cậu ta?:
Mấy ngày nay, bất kể bà nỗ lực thế nào, Thời Tiểu Niệm vẫn không chịu thân mật với Mộ Thiên Sơ hơn.
Cái này bỏ qua, không nghĩ tới hôm nay để bà thấy Thời Tiểu Niệm cùng chung một chỗ với quản gia của Cung Âu.
Thật là không biết yêu bản thân mà.
Con gái bà sao lại có bộ dáng này?
“…”
Thời Tiểu Niệm yên lặng đứng đó, một câu cũng không nói, chỉ nhìn Từ Băng Tâm, nghe bà trách mắng cô.
Lần đầu tiên Từ Băng Tâm nặng lời với cô như vậy, nói cô hạ tiện.
Có thể làm gì mới không hạ tiện? Cô không biết.
“Có phải con về nước vì Cung Âu không? Nếu vậy, con lập tức trở về Ý với mẹ, dù trói áp giải mẹ cũng phải cho con kết hôn với Thiên Sơ… Tiểu Niệm, con thế nào?”
Từ Băng Tâm trách cứ con gái, bỗng nhiên thấy Thời Tiểu Niệm chợt rơi nước mắt.
Trong lòng bà cả kinh, vội vàng đi tới trước, khẩn trương nhìn cô: “Con đừng khóc, con khóc cái gì, mẹ nói chuyện nặng lời quá phải không? Thật xin lỗi, mẹ nói xin lỗi với con, con đừng khóc mà.”
Vừa thấy con gái khóc tỉ tê, Từ Băng Tâm nhất thời mềm lòng đến hồ đồ, kéo Thời Tiểu Niệm ngồi xuống ghế dài một bên, lấy khăn giấy từ trong túi xách lau nước mắt cho cô.
Thời Tiểu Niệm trước mặt Cung Âu một mực chống cự, cũng không biết tại sao trước mặt Từ Băng Tâm lại không chịu nổi.
Cô im lặng nhận lấy khăn giấy lau nước mắt.
“Được rồi, được rồi, mẹ không chỉ trích con nữa, đừng khóc. Bác sĩ nói con muốn tâm tình thoải mái thì thân thể cũng phải vậy, đừng khóc đừng khóc, là mẹ sai, mẹ sai rồi.”
Từ Băng Tâm không khỏi dừng chỉ trích con gái, khuôn mặt lạnh như băng mấy ngày nay trong nháy mắt biến mất, không có chút nguyên tắc nào mà nhỏ giọng khuyên cô.
Hai mắt Thời Tiểu Niệm ướt át nhìn bà, không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ đối xử với con thật tốt.”
Không có bất kì nguyên tắc nào mà nói xin lỗi cô, mẹ cô thật là…
“Tiểu Niệm ngốc, con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ không tốt với con thì tốt với ai.” Từ Băng Tâm đưa tay lau nước mắt Thời Tiểu Niệm, đau lòng lau sạch nước mắt cho cô.
Nước mắt của Thời Tiểu Niệm giống như không dừng lại được, một mực chảy xuống.
“Mẹ, mẹ biết không, trước khi trở lại Tịch gia, Cung Âu là người đối xử với con tốt nhất.” Thời Tiểu Niệm nói, thanh âm nghẹn ngào.
Từ Băng Tâm nghe được tên Cung Âu, không kiềm được cau mày lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, lầm bầu lầu bầu tiếp tục nói: “Khi đó, quan hệ con và nhà cha mẹ nuôi rất kém, một mình con sống nhiều năm, mỗi lần con có chuyện, đều là Cung Âu xuất hiện bên người con.”
“Cậu ta bảo vệ con? Sao không nghe con đề cập tới?” Từ Băng Tâm bất ngờ.
“Lúc cha nuôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với con, Cung Âu nói, anh chính là gia đình của em.” Dáng vẻ của Cung Âu lúc nói câu đó, bây giờ cô vẫn nhớ.
“…”
“Lúc con bị Thời Địch hại, con thành con chuột qua đường, người người chửi đánh, con đã tuyệt vọng với cuộc đời con, là Cung Âu tìm con về. Anh ấy là người không kiên nhẫn nhưng mỗi ngày đều chăm sóc con, cho đến khi con tiếp nhận thế giới này lần nữa.”
“…”
Từ Băng Tâm kinh ngạc, bà hoàn toàn không biết chuyện này.
“Con vẫn cho là anh ấy không cần con nữa, nhưng sự thật là anh ấy vì cứu con mà liên tục bị thương, cuối cùng thiếu chút nữa chết trong tay con.” Thời Tiểu Niệm nghẹn ngào nói, dường như không nói được nữa.
Từ khi bắt đầu gặp cô, Cung Âu không sống tốt được mấy ngày.
Không phải bảo vệ cô thì bị thương vì cô.
Cô là khắc tinh của anh.
“Cung Âu vì con mà làm những chuyện này?” Từ Băng Tâm kinh ngạc hỏi ngược lại, cầm khăn giấy lau mặt cho cô nói: “Nói như vậy, cậu ta rất lạ, giống như trong buổi tiệc từ thiện đó, nếu không phải cậu ta, con đã mất mặt rồi.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn Từ Băng Tâm: “Buổi tiệc từ thiện? Không phải Thiên Sơ tới nên con mới không mất mặt rồi sao?”
Là Thiên Sơ giải vây cho cô.
“Thiên Sơ cuối cùng mới chạy đến, Cung Âu đứng bên dưới một mực nói con đàn tốt, mọi người đều tin cậu ta, cuối cùng mới vỗ tay nồng nhiệt như vậy.” Từ Băng Tâm nói, lúc ấy bà nghe Thời Tiểu Niệm đàn mà chảy mồ hôi.
Ngồi một bên, bà chính mắt thấy Cung Âu giống như vô tình giải vây cho Thời Tiểu Niệm, nhưng lúc đó bà cũng không để trong lòng.
Nhất là Cung Âu đánh Mộ Thiên Sơ, càng làm cho bà sinh lòng bất mãn.
“Thì ra là vậy.”
Chuyện đã qua nhiều ngày, Thời Tiểu Niệm rốt cuộc cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cô suy nghĩ một chút, bỗng nhiên biết, Cung Âu thật sự cảm thấy cô đàn piano dễ nghe.
Anh cố chấp, chỉ cần mọi thứ của cô, anh đều cảm thấy rất tốt, cổ vũ vô hạn.
Thời Tiểu Niệm cười, cười nước mắt vẫn tràn ra: “Mẹ, mẹ xem, Cung Âu thật sự là người tốt, đối với con rất tốt. Người tốt như vậy nhưng con lại vứt bỏ.”
“Tiểu Niệm.”
Từ Băng Tâm đưa tay ôm Thời Tiểu Niệm
Thời Tiểu Niệm dựa vào trong lòng Từ Băng Tâm, thân thể bởi vì khóc mà rung động: “Người đối với con tốt như vậy con cũng không cần, sau này, anh ấy không phải của con nữa, anh ấy không phải của con nữa.”