Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 763: Chương 763: Chương 401: Người khác tốt thế nào, con cũng không cần! 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mùi này, anh đợi hơn nửa năm mới được nếm lần nữa.

Mà lần này, cũng là lần cuối cùng.

“Tính cách chúng ta không hợp, lúc chúng ta ở chung với nhau thường xuyên tranh chấp vì bất đồng quan điểm.”

Trong miệng anh nếm được mùi vị chát của cà chua.

“Anh thương còn chưa đủ sao? Nếu anh bị thương, anh có thể bảo vệ tôi thật tốt sao? Nếu tôi xảy ra chuyện, anh có thể làm gì cha mẹ anh? Đây chính là điều thứ năm.”

Cung Âu gắp củ cải bỏ vào miệng, động tác chậm chạp, ánh mắt trầm xuống.

“Thứ tám, tôi yêu đến mệt mỏi; thứ chín, tôi sợ yêu; thứ mười, tôi không còn sức lực để yêu.”

Anh nếm được vị chua.

“Nói một cách thẳng thừng, nửa năm kia đã khiến tình yêu tôi đối với anh hoàn toàn phai mờ, không dư thừa chút nào.”

Anh cầm muỗng húp nước súp, nếm được ngũ vị tạp trần.

“Cung Âu, từ nay về sau, bất kể tôi tốt hay không tốt, anh cũng không phải quan tâm tôi, không cần để ý tôi, coi tôi như một đống rác.”

Lần đầu tiên anh cảm thấy Thời Tiểu Niệm làm khó ăn như vậy.

Dùng xong bữa trưa, Cung Âu chậm rãi để đũa xuống, năm ngón tay thon dài đặt lên mặt mình.

Trên mặt anh đã tràn đầy nước mắt.

“Được, các người cứ làm việc theo qui trình, một lát tôi gọi điện thông báo các người.” Phong Đức từ bên ngoài đi vào phòng ăn, cúp điện thoại di động: “Thiếu gia, lễ…”

Phong Đức đu tới cửa phòng ăn, lập tức ngây người, khiếp sợ nhìn Cung Âu.

Cung Âu ngồi trước bàn ăn rơi nước mắt đầy mặt, Phong Đức khó tin nhìn anh, ông chưa từng thấy bộ dáng này của Cung Âu, cho dù lúc Đại thiếu gia chết.

Thiếu gian đã quen dùng tức giận để che giấu ưu tư, nhưng Phong Đức tới nay chưa từng thấy Cung Âu bi thương như vậy.

Một giây này, Phong Đức bỗng nhiên rất muốn kéo Thời Tiểu Niệm về.

Cung Âu ngồi trước bàn ăn, dường như hoàn toàn không cảm thấy mình đang rơi lệ, ngồi đó ngước hai mắt đỏ bừng lạnh lùng nhìn Phong Đức: “Có gì nói ngay.”

“Nha, là…”

Phong Đức định thần lại, hướng Cung Âu cung kính cúi đầu: “Lễ phục đính hôn đã chuẩn bị xong, bây giờ để bọn họ đưa tới cho ngài xem sao?”

“Bây giờ.”

Cung Âu lạnh lùng mở miệng, giọng tuyệt đối.

“Vâng, thiếu gia.”

Phong Đức đáp, trong lòng hơi nghi ngờ, thiếu gia vì Thời tiểu thư mà bi thương như vậy, không phải theo lí thì không có chút hứng thú nào đính hôn sao? Sao khóc đến lệ rơi đầy mặt nhưng nguyện ý hỏi tới lễ phục đính hôn?

Đi theo Cung Âu nhiều năm như vậy, Phong Đức phát hiện mình ngày càng không đoán ra suy nghĩ của chủ nhân.

Phong Đức lui về sau chuẩn bị rời đi.

Cung Âu ngồi đó, cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào miệng, lạnh giọng gọi ông: “Chờ chút, ông đi tra chô tôi.”

Ánh mắt Phong Đức thay đổi: “Tra ai?”

Thật sự bị Thời Tiểu Niệm nói trúng, thiếu gia sẽ đi điều tra tình trạng của cô ấy. Nếu vậy, chia tay không phải là tự ngược mình rồi sao?

“Mộ Thiên Sơ.” Cung Âu lạnh lùng thốt ra ba chữ.

Phong Đức ngạc nhiên: “Mộ Thiên Sơ? Tra cậu ta?”

Sao đi tra người kia?

“Đám phế vật các người, ban đầu tôi kêu các người điều tra sau khi Thời Tiểu Niệm rời Anh quốc đã đi đâu, trừ tra được Tịch gia, không tra được Mộ Thiên Sơ. Chuyện này tôi còn chưa trách phạt các người.” Đôi mắt Cung Âu bén nhọn trừng ông, thanh âm phá lệ âm trầm.

Một chút hữu dụng cũng không có.

Một đám không tra được chút tin tức.

Phong Đức cúi đầu: “Tịch gia từ trước đến nay bí mật khiêm tốn, tra tài liệu của Tịch gia vốn rất khó, mà bây giờ Mộ Thiên Sơ làm việc cho Tịch gia, dĩ nhiên là…”

“Đừng có ở đây kiếm cớ với tôi.” Cung Âu trừng ông, tay thon dài dùng sức thả đũa xuống: “Bây giờ tra cho tôi! Tất cả có liên quan đến Mộ Thiên Sơ, tôi phải biết tất cả. Sao cậu ta vào Tịch gia. Cậu ta ở Tịch gia có địa vị gì. Tôi phải biết toàn bộ.”

“Vâng, thiếu gia.”

Thời Tiểu Niệm không muốn ông điều tra chuyện của cô, vậy Mộ Thiên Sơ thì được chứ?

Thiếu gia và Thời tiểu thư đã hoàn toàn kết thúc, cũng sắp đính hôn, vậy tại sao vẫn điều tra Mộ Thiên Sơ? Tất cả đều kết thúc, tra Thời Tiểu Niệm là quan tâm, tra Mộ Thiên Sơ thì có dụng ý gì?

Trong phòng ăn, Cung Âu nâng tay mình, ngón tay lau nước mắt trên mặt, nước mặt một mực kéo dài đến bên mép, môi mỏng bỗng nhếch lên độ cong, cực kì tức giận.

Sau đó, Cung Âu cầm đũa tiếp tục dùng bữa.

Từ đầu đến cuối, không ai thấy nụ cười của anh.

Trong tiểu khu Thiên Chi cảng, Thời Tiểu Niệm đuổi theo Từ Băng Tâm.

Từ Băng Tâm đi tới sân banh, giờ phút này, trong sân banh rộng lớn trống rỗng không một bóng người.

Từ Băng Tâm đứng bên cạnh sân banh, khoanh tay, sắc mặt lạnh như băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.