Không có đố kị.
Không có ý quay đầu lại.
Anh ngồi đó, đỏ mắt nhìn cô: “Em yên tâm, sau này anh sẽ rất bận rộn, phải chuẩn bị tiệc đính hôn, không có thời gian đi quan tâm em.”
“…”
Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái, người lui về sau, cô nhìn Cung Âu, rất muốn nói một câu “Anh phải hạnh phúc.”, nhưng nghĩ đến nghe vào lỗ tai anh lại thành châm chọc.
Cô mím môi, xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, Cung Âu không đuổi theo, không quấn quít cùng cô nữa.
Giống như anh nói, đoạn tình cảm này, một khi anh buông tha, chính là bọn họ thật sự kết thúc.
Phong Đức tiễn Thời Tiểu Niệm ra cửa, đưa cô đến dưới lầu, Thời Tiểu Niệm mặc cho ông tiễn.
Đến dưới lầu, Thời Tiểu Niệm dừng bước, nhìn Phong Đức, nghiêm túc nói: “Phong quản gia, tôi và Cung Âu thật sự đã kết thúc, có mấy câu tôi muốn nói với ông.”
“Mời nói.”
Phong Đức nhìn cô.
“Bắt đầu từ hôm nay, không nên nhắc tới tôi trước mặt Cung Âu, không cần nhắc tất cả chuyện có liên quan đến tôi.” Thời Tiểu Niệm nói: “Ngoài ra, coi như anh ấy để ông đi điều tra tình trạng của tôi, ông cũng không nên nói, nhất là lúc tôi không tốt.”
“Tịch tiểu thư, điểm này tôi e là không làm được, tôi là một quản gia, tôi không thể nói láo với thiếu gia.” Phong Đức nhíu mày nói.
“Không phải quản gia là muốn tính tốt mọi chuyện cho chủ nhân sao?” Thời Tiểu Niệm nói, cả người rơi vào ánh mặt trời ấm áp: “Tôi không phải muốn ông lừa dối Cung Âu, nếu anh ấy phân phó ông, ông cũng không cần tra quá kĩ, chỉ tra sơ lược, nói tình huống bên ngoài là được rồi. Như vậy được không?”
Phong Đức nhìn Thời Tiểu Niệm, trong mắt có mấy phần nghi ngờ: “Tịch tiểu thư, tại sao phải làm vậy?”
Làm như vậy cũng không phải là không thể.
“Tôi muốn từ từ biến mất trong cuộc sống của Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói.
Phong Đức cau mày, nói: “Cái này sợ là có chút khó khăn, thiếu gia bị rối loạn hoang tưởng, lại chỉ động tình với Tịch tiểu thư, làm sao có thể biến mất?”
“Chúng tôi đã chia tay hơn nửa năm, anh ấy cũng thích ứng, cái này chứng minh, coi như anh ấy cố chấp, anh ấy cũng có thể từ từ thích ứng tôi biến mất. Cho nên, tôi tin tưởng, không lâu sau nữa, tôi đối với anh ấy sẽ dần biến thành một đoạn trí nhớ không quan trọng mà thôi.” Thời Tiểu Niệm nói.
Như vậy, cô sau này sống hay chết, bi thương hay vui vẻ, Cung Âu cũng sẽ không làm gì vì cô nữa.
“…”
Phong Đức nhìn Thời Tiểu Niệm trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Ông tin tưởng, Thời Tiểu Niệm làm vậy là muốn tốt cho thiếu gia, nếu không sẽ không đặc biệt nhắc nhở ông những chuyện này.
“Phong quản gia, xin ông nhất định phải giúp tôi.”
Thời Tiểu Niệm hướng Phong Đức cúi đầu, thật lòng thỉnh cầu ông.
“Tịch tiểu thư, cô làm gì vậy?” Phong Đức vội vàng đỡ cô, đôi mắt đau lòng nhìn cô: “Yên tâm đi, nếu vì tốt cho thiếu gia, tôi nhất định sẽ làm.”
“Cảm ơn ông, Phong quản gia.”
“Tôi là quản gia của thiếu gia, chẳng qua muốn tốt cho thiếu gia, tôi đều vì nghĩa bất dung từ, nhưng Tịch tiểu thư cô…” Phong Đức nói tới đây, thở dài một cái, nói: “Hơn nửa năm này, cô quả thực chịu nhiều đau khổ rồi, hi vọng sau này cô sẽ tốt.”
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tạm biệt Phong Đức.
Cô có thể làm vì Cung Âu cũng đã làm, từ nay về sau, bất kì cô có khó khăn gì, đều do cô tự chịu đựng.
Thời Tiểu Niệm xoay người, chỉ thấy xa xa, Từ Băng Tâm đẩy xe trẻ sơ sinh đứng đó, nữ giúp việc theo sau, Từ Băng Tâm nhìn cô, trên mặt luôn ôn uyển tràn đầy lạnh lùng.
Cô vừa đứng chung với Phong Đức, coi như là nói cho Từ Băng Tâm, cô vừa ở chung một chỗ với Cung Âu.
Thấy cô nhìn sang, Từ Băng Tâm mặt lạnh xoay người rời đi, không nói một lời.
Thời Tiểu Niệm liền vội vàng đuổi theo.
“…”
Phong Đức đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Thời Tiểu Niệm, quá lưng cô quá cô đơn, cô đơn đến mức làm lòng người chua xót.
Nói cho cùng, đoạn tình cảm này Thời Tiểu Niệm tổn thất rất nhiều, thành mẹ đơn thân, còn chỉ đoạt được đứa con gái, bị Cung gia hại đến như vậy còn muốn xóa dấu vết mình trong cuộc sống thiếu gia.
Người khác đều muốn có được, cô hao phí nhiều như vậy nhưng lấy được gì đây?
Phong Đức than thở, lắc đầu một cái, xoay người đi vào.
Trong phòng ăn, đồ ăn ngon trên bàn tỏa ra mùi thơm, viết nên khúc giao hưởng mùi vị.
Có đôi đũa rơi xuống đất.
Cung Âu một thân một mình ngồi đó, cầm đôi đũa Thời Tiểu Niệm đặt lên bàn, gắp miếng cà chua bỏ vào miệng, động tác nhai có chút cứng đờ, mùi vị chua ngọt tan ra trong miệng.