Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bàn tay trắng nõn của cô nắm đũa thật chặt, không buông cũng không ngồi xuống.
“Từ khi chúng ta bắt đầu quen biết, không phải em kêu nháo muốn tự do sao? Bắt đầu từ hôm nay, em chân chính được tự do.” Cung Âu ngồi đó, đang ngồi ngay thẳng, bắt chéo một chân, trong đôi mắt đỏ âu, giọng nói trầm thấp: “Cuộc sống đính hôn đã định, em có thấy không?”
Nghe vậy, lỗ mũi Thời Tiểu Niệm có chút chua xót, khó khăn gật đầu một cái: “Tôi thấy được.”
“Đây chính là bảo đảm anh cho em tự do.” Cung Âu nói từng chữ ra khỏi môi mỏng, dùng sức nói: “Ở Cung gia, cho tới nay chưa có xảy ra đính hôn rồi lật đổ hôn ước, đương nhiên cũng chưa có kết hôn rồi li dị.”
Đây là quy củ của Cung gia.
Anh từng đuổi Thời Tiểu Niệm công khai, không muốn người khác hỏi đính hôn của anh.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn phải đính hôn, thực hiện chức trách của người Cung gia.
“…”
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm cực kì chua xót.
Lại là vì cô.
Anh vì cô mà tuyên bố, bây giờ lại đính hôn, làm gì cũng đều vì cô.
“Cho nên em không cần lo lắng anh tới dây dưa với em, anh biết ranh giới cuối cùng của em, không muốn làm tiểu tam, không muốn làm tình nhân.” Cung Âu nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn nói, giọng ngày càng trầm thấp.
“…”
Thời Tiểu Niệm chậm rãi buông đũa, không biết nên nói gì.
Mỗi một chữ của Cung Âu, cô nghe đều khó chịu.
“Thời Tiểu Niệm, thật ra thì thời gian chúng ta thật sự ở bên nhau cũng không dài, mấy tháng mà thôi, thời gian chia tay còn lâu hơn.” Cung Âu nói tiếp: “Trong thời gian ngắn như vậy, là anh một mực chủ động mới có thể duy trì quan hệ của chúng ta.”
“…”
“Cho nên đoạn tình cảm này của chúng ta, một khi anh buông tay, giữa chúng ta mới thật sự kết thúc.” Cung Âu nói: “Bây giờ, kết thúc.”
Thật sự kết thúc.
Lúc anh nói chia tay là giả, lúc cô nói không tái hợp, anh không muốn. Bây giờ, mới thật sự kết thúc.
Thời Tiểu Niệm hết sức khống chế mình ưu tư, nhưng nghe được câu này, cô không khống chế được mình, ánh mắt khó chịu, cô đột nhiên chỉ muốn chạy khỏi đây, khóc lóc một trận.
Cô đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn ánh mắt Cung Âu: “Cung Âu, sau này đừng quan tâm tôi nữa, anh quan tâm chuyện mình muốn làm đi.”
Cô tồn tại, chuyện của Tịch Ngọc, đều mang đến cho anh ưu phiền không cần thiết.
Cô làm anh trễ nãi nhiều thời gian như vậy, bây giờ không muốn chậm trễ nữa.
“Chuyện mình muốn làm? Anh cũng không biết mình muốn làm gì, em biết không?” Cung Âu ngồi trước bàn ăn, ngẩng mặt nhìn cô, đôi mắt cực kì đỏ.
“Tôi chỉ hi vọng anh sống thật tốt, bình an, khỏe mạnh.”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh nói, ngón tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
“Anh không phải người vĩ đại, dù cho em và Mộ Thiên Sơ một chỗ vui vẻ thích hợp hơn, anh cũng hi vọng anh là trung gian vĩnh viễn tồn tai giữa hai người, em đừng quên, trong vòng hai năm không thể yêu.” Cung Âu nhìn cô nói, thanh âm lạnh lùng ác liệt nhưng vành mắt lại đỏ.
Thời Tiểu Niệm không có bất kì dị nghị gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ thực hiện theo hiệp ước.”
Cô gật đầu nhanh như vậy, theo anh như vậy, ngược lại tỏ ra anh rất vô lí.
Anh tự giễu cười khổ một tiếng: “Có thể anh muốn đính hôn, là đính hôn thật sự, sẽ thành hôn, Mona sẽ đến ở lâu đài, cùng một phòng với anh, hai gia tộc lớn sẽ liên lạc chặt chẽ thân mật hơn, tương lai, anh còn phải dẫn cô ấy đi tham dự các hoạt động, tin tức thượng lưu, tiếp nhân phỏng vấn.”
Cung Âu vừa nói, đôi mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô, quan sát biểu tình của cô.
Từng câu từng chữ của anh đều giống như lưỡi dao sắc bén vạch qua thân thể cô, vạch qua xương cô, anh nói cho cô biết, sau khi đính hôn, Mona sẽ có tất cả cô từng có, bao gồm anh.
Hoàn hoàn chỉnh chỉnh có Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm rủ mắt, lau nước mắt trên lông mi.
“Em không có lời nào muốn nói sao?”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi.
“…”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
Cung Âu cúi mắt, khóe môi nổi lên độ cong đùa cợt: “Nếu không còn lời nào nói với tôi thì em đi đi.”
“Bữa trưa..”
“Anh không cần chia sẻ với em.” Cung Âu lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm từ từ lui về sau, xoay người đi ra ngoài, từng bước từng bước, tầm mắt ngày càng mơ hồ.
Cô đi tới cửa phòng ăn, thanh âm của Cung Âu vang lên sau lưng cô: “Anh đính hôn, sẽ gửi thiệp mời cho em?”
“…”
Thời Tiểu Niệm cứng đờ đứng đó, sau đó lắc đầu một cái.
Sau lưng cô một mảnh yên lặng an tĩnh.
Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên, nháy mắt một cái, sau đó quay đầu nhìn Cung Âu: “Thật ra thì tôi vẫn có lời muốn nói với anh, một câu cuối cùng.”
“Nói!”
Cung Âu ngồi đó nói, tư thế ngồi từ đầu đến đuôi không thay đổi.
“Cung Âu, từ nay về sau, bất kể tôi tốt, hay không tốt, anh cũng đừng quan tâm tôi nữa, không cần để ý tôi, coi tôi như một đống rác.” Thời Tiểu Niệm nói.
Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, cầm đũa trước mặt hung hăn ném xuống đất.
Lời cô phải nói cũng chỉ cò những thứ này.