Thời Tiểu Niệm không hiểu Cung Âu lại muốn làm gì, dứt khoát không để ý tới anh, tự mình làm đồ ăn.
Cung Âu bên cạnh một mực trách cứ cô.
“Nhìn xem, lửa chưa đủ, Thời Tiểu Niệm, em có thể làm đồ ăn hay không?”
“Thịt đó chưa chín sao em múc ra, em muốn anh ăn cho chết luôn sao?”
“Tại sao không xào lâu một chút, tại sao món này đơn giàn như vậy. em bày trí thức ăn có chút tâm tư được hay không?”
“Cung Âu anh luôn chú trọng dùng cơm, món ăn của em đều bịp bợm, không cần quá phức tạp, giống như tranh vẽ là được rồi.”
Đồ ăn mà giống như tranh vẽ.
Sao anh không nói cô bày trí vạn lí trường thành luôn đi.
Thời Tiểu Niệm bận bịu gần ba tiếng cũng chưa làm xong, cả đầu đầy mồ hôi, làm đồ ăn không kịp còn bị anh đứng bên cạnh không ngừng nhắc nhở bên tai cô, nói tới mức lỗ tai cô đau.
Cô rốt cuộc không chịu nổi, cầm cái xẻng xoay người nhìn Cung Âu nói: “Cung Âu, anh chỉ có chút tài nghệ làm cơm rang trứng, đừng tới chỉ huy tôi được không? Coi như tôi không biết làm đồ ăn, nhưng khẳng định lợi hại hơn anh một xíu.”
Cô nói xong, cả người lập tức cứng ngắc.
Chỉ thấy Cung Âu mặc đồ thể thao trắng đứng trước mặt cô, cầm chai nước trên tay, tóc ngắn ướt, lộ vẻ xộc xệch, trên khuôn mặt anh tuấn không biểu hiện gì, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Hốc mắt của anh…đỏ.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh.
Anh lại mù quáng.
Hô hấp của Thời Tiểu Niệm trong phút chốc dừng lại, trái tim nhói đau.
Cô đột nhiên nhận ra, anh nói nhiều như vậy là muốn cô làm đồ ăn chậm một chút, để cô có thể ở lại thời gian dài hơn.
Đồ ăn đã làm xong, cô rất nhanh sẽ rời khỏi đây.
“Nhìn anh làm gì, tiếp tục làm.” Cung Âu không nhận ra ánh mắt mình đã bán đứng mình, hung tợn nói: “Làm thật tốt, không cho phép làm cẩu thả.”
“Biết.”
Thời Tiểu Niệm thu hồi tầm mắt của mình, xoay người đi tới trước nồi tắt lửa, đưa tay bưng nồi.
“Em làm gì?” Cung Âu kéo cánh tay cô về sau, trợn mắt nhìn cô: “Em điên rồi, đưa tay không đi bưng nồi.”
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kịp thời nắm chặt tay kéo về sau, không bị thương, nhưng tay đụng phải, vẫn rất nóng, nhưng cô không dám biểu hiện ra, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: “Thất thần.”
Rõ ràng cô phải cầm cái dĩa, kết quả lại bưng nồi.
“Em thất thần nữa, tay này bị thương rồi.” Cung Âu trợn mắt nhìn cô, hung tợn trách mắng, cả người tức giận, đưa tay gõ lên đầu Thời Tiểu Niệm: “Làm đồ ăn cũng không xong, trong đầu em đang nghĩ tới cái gì? Mộ Thiên Sơ sao?”
Thời Tiểu Niệm bị anh gõ đến nhức đầu, không phản kháng, chỉ thấp giọng nói: “Nói ít thôi.”
“Được, lần sau anh không nhắc tới Mộ Thiên Sơ.” Lời này quá dơ bẩn.
“…”
Thời Tiểu Niệm không nói gì.
Cung Âu cầm tay cô lên, nhíu chặt mày: “Thế nào, có phỏng không?”
Thời Tiểu Niệm vội vàng rút tay mình lại, ngước mắt nhìn ánh mắt màu đỏ của anh, lắc đầu liên tục: “Không có, tôi không phỏng. Anh đứng qua một bên đi, tôi tiếp tục làm đồ ăn.”
“Làm sao? Chê anh đứng cản trở à?”
Sắc mặt Cung Âu trầm xuống.
“Tôi không có.”
“Em có.” Cung Âu trợn mắt nhìn cô: “Lảm đồ ăn của em đi, anh đứng ở đây canh chừng em, tránh cho em làm bậy.”
“…”
Cô nào có làm bậy.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, lấy dĩa bắt đầu múc đồ ăn.
Đồ ăn dần làm xong, thời gian một buổi trưa trôi qua rất nhanh.
Thời Tiểu Niệm lần đầu tiên chú trọng bày trí, cô cắt đồ ăn thành hình lá phong, vây quanh dĩa.
Cô làm không ra tranh vẽ, nhưng làm dĩa này tốn không ít thời gian, thời gian có thể lâu hơn nhưng đồ ăn vẫn làm xong.
Giống như giữa cô và Cung Âu, cứ mãi dây dưa, cũng có một ngày hoàn toàn kết thúc.
Kết thúc này, không có hận, không có oán, không có hiểu lầm, chẳng qua là thấy rõ, hiểu được mới có thể kết thúc.
Cung Âu từng nói muốn họ chia tay trong hòa bình, lần này thật sự hòa bình.
Anh không làm khó, cô không ồn ào.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn dĩa trước mặt, cắt miếng cuối cùng thanh hình lá phong, thanh âm Cung Âu vang lên sau lưng cô: “Xong rồi?”
“Ừ, xong rồi.”
Thời Tiểu Niệm bưng dĩa lên, đối diện với ánh mắt ửng đỏ của anh, anh đứng đó, giống như một đứa bé ủy khuất không dám khóc, đôi mắt đỏ nhìn cô.
Cô cúi đầu, bưng đồ ăn ra ngoài, đặt từng dĩa lên bàn.
Phong Đức vẫn cầm khăn lau cột, thỉnh thoảng nhìn tới phòng ăn.
Trong phòng ăn sáng ngời không một tiếng động, món ăn trên bàn tinh xảo, tỏa ra mùi thơm, Cung Âu ngồi trước bàn ăn, đôi mắt nhìn chằm chằm món ăn trên bàn.
Thời Tiểu Niệm cầm hai đôi đũa tới, đưa một đôi cho Cung Âu, đang muốn ngồi xuống, chợt nghe giọng nói trầm thấp của Cung Âu vang lên: “Ai bảo em ngồi xuống ăn?”
“…”
Thời Tiểu Niệm ngây người.
“Em có thể đi.”
Cung Âu nói, giọng lạnh như băng.
“…”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh, cô cho là anh muốn cô nấu cơm sẽ bao gồm bồi anh ăn cơm, không có hạng nhất như vậy sao?