Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 759: Chương 759: Chương 399: Đang để tôi thử độc giúp anh sao? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Bọn họ nói chúng ta tự mang âm nhạc bối cảnh ân ái trên người, đó là âm nhạc gì?” Cung Âu rất muốn biết, dừng bước lại, hai mắt đen thật sâu nhìn chằm chằm cô.

Anh vừa dứt lời, radio trong siêu thị vang lên tiếng nhạc, là một bài hát cũ của Lương Tĩnh Như, thanh âm đặc biệt kia vang lên mỗi góc trong siêu thị.

“Chia tay vui vẻ, anh hãy vui vẻ, vậy thì sau khi chúng ta từ biệt mới có thể gặp lại nhau.”

Sau đó, Thời Tiểu Niệm liền thấy mặt của Cung Âu đen lại, sắp cùng màu với khẩu trang rồi.

Đại khái là để sai âm nhạc rồi, radio rất nhanh kết thúc âm nhạc, truyền tới một ít quảng cáo giảm giá ưu đãi.

Nhưng mặt Cung Âu càng khó coi hơn, quanh người tỏa ra tức giận.

“Ách, đi thôi, tiếp tục mua thức ăn.”

Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng nói.

“Thức ăn siêu thị này đều thúi! Đi!”

Cung Âu trực tiếp đẩy xe hàng sang bên cạnh, kéo Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, món ăn gì cũng không cần.

Hai người đến siêu thị thứ ba mới mua đủ thức ăn, trong siêu thị phát âm nhạc bi tình.

Chỉ như vậy, chờ mua thức ăn xong đã mười giờ sáng.

Không có vệ sĩ và phụ tá đi theo, Cung Âu tự xách túi đồ vào trong xe.

Thời Tiểu Niệm ngồi vào bên cạnh tài xế, trên tay chỉ xách một túi bánh bao ấm áp, cô nịt chặt dây an toàn, sau đó mở túi ra, mùi thơm và hơi nóng bên trong bay ra, làm ngón trỏ người ta động đậy.

Cung Âu đóng cửa xe, Thời Tiểu Niệm đưa túi giấy cho anh, nói: “Mười giờ rồi, anh còn chưa ăn điểm tâm, ăn chút bánh bao lót dạ đi.”

Trở về làm bữa trưa cũng không có khả năng làm xong nhanh như vậy.

Cung Âu liếc cô một cái, trong mắt tràn đầy chê bai: “Không ăn.”

“…”

Người khó hầu hạ.

Tình nguyện đói cũng không ăn gì.

Thời Tiểu Niệm chuẩn bị dán túi giấy lại, bỗng nhiên nghĩ đến Cung Âu chưa ăn điểm tâm, cô cũng chưa ăn.

Bánh bao nóng hổi tỏa ra mùi thơm, Thời Tiểu Niệm có chút đói.

Cô tháo khẩu trang xuống, thổi thổi hơi nóng, đưa tay cầm một cái bánh bao xinh xắn tới miệng cắn một cái, nhân nhiều da mỏng, mùi vị rất tốt.

Thời Tiểu Niệm há miệng, đang muốn cắn miếng thứ hai, bỗng nhiên cảm giác được trên mặt tê tê, cô quay đầu, chỉ thấy hai tay Cung Âu đè tay lái, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, nói xác thực là đang ngó chừng miệng của cô.

“…”

Động tác nhai của Thời Tiểu Niệm không khỏi dừng lại.

Một giây kế tiếp, bánh bao lập tức bị Cung Âu đoạt mất, cắn xuống chỗ cô vừa mới ăn, môi mỏng khẽ nhúc nhích, lối ăn ưu nhã, trên môi không dính chút dầu.

“Còn bánh bao.”

Thời Tiểu Niệm đưa túi giấy cho anh, cô mua một túi bánh bao.

“Không ăn.”

Cung Âu liếc cô một cái, trên mặt vẫn đầy chê bai.

“Được rồi.”

Thời Tiểu Niệm không bắt buộc anh ăn, đưa tay cầm bánh bao lên cắn một miếng, còn chưa nếm được mùi vị, túi trên tay đã bị Cung Âu đoạt mất, anh giải quyết hết.

Mặt cô đầy bất đắc dĩ nhìn anh, đưa túi giấy cho anh lần nữa: “Anh ăn cái nguyên vẹn đi, làm gì ăn cái tôi đã cắn qua vậy?”

Rất không vệ sinh.

“Không muốn.” Cung Âu không thèm nhìn túi giấy, hai mắt nhìn chằm chằm cô: “Em có ăn hay không?”

“…”

Anh chỉ thích ăn nước miếng người khác thôi, đúng không?

Thời Tiểu Niệm lại lấy bánh bao khác cắn một miếng, lại bị Cung Âu cướp, thật giống bánh bao cô ăn rồi mới là món ngon. Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn anh: “Anh đang để tôi thử độc giúp anh sao?”

Nếu không phải cô đã cắn một miếng, anh không chịu ăn.

“Em quản anh?”

Cung Âu cướp bánh bao từ tay cô lần nữa, bỏ vào miệng, nhai kĩ, nhìn anh như vậy, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên ý thức được cái gì, trong lòng không tốt lắm.

Thời Tiểu Niệm lặng lẽ cắn bánh bao, cho đến khi anh ăn gần no mới dừng lại, không ăn bánh bao nữa.

Cô không ăn, Cung Âu cũng không ăn.

Anh lấy khăn ướt lau tay, lau khô, cuối cùng lái xe rời đi.

Trở lại Thiên Chi cảng, Cung Âu như thường tự xách đồ ăn lên lầu, xách sáu túi đồ nặng trĩu, không cần Thời Tiểu Niệm phụ.

Vừa vào cửa, Phong Đức lập tức ra đón.

Ngay sau đó, Cung Âu đi vận động.

Phong Đức quét dọn nhà.

Một mình Thời Tiểu Niệm đi tới nhà bếp, cột khăn choàng làm bếp màu trắng vào, sau đó bắt đầu xử lí nguyên liệu nấu ăn, lấy nước ngâm cua, rửa rau cải.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Một người chuẩn bị mấy món ăn không phải chuyện đơn giản, mấy cái nồi đồng thời sôi, xào xào thức ăn, chưng, hấp.

Thời Tiểu Niệm đang bận rộn chuyển qua chuyển lại, trên mặt dần chảy mồ hôi.

Bỗng dưng, khóe mắt cô thấy một bóng người, là Cung Âu, anh đứng tựa vào cửa nhà bếp.

Cô không tới nhìn anh, chỉ lo nhìn chằm chằm từng cái nồi.

“Làm mấy món ăn?”

Cung Âu trầm thấp hỏi.

“Ba món xào.” Thời Tiểu Niệm nói, múc một dĩa thức ăn, để qua một bên, đậy nắp lại, không để hơi nóng thoát ra, sau đó tiếp tục làm món khác.

“Nhanh như vậy.”

Cung Âu nói, đi tới trước tủ lạnh, lấy chai nước bên trong, ngửa đầu uống hai hớp, sau đó đứng tại chỗ nhìn chằm chằm thức ăn cô xào, thỉnh thoảng phát ra âm thanh bất mãn: “Tốc độ em làm thức ăn quá nhanh, chậm một chút, có gì phải gấp.”

“…”

Cô nào có gấp, cô làm theo tốc độ bình thường mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.