Mộ Nghìn Sơ bước về trước hai bước, ánh mắt bình tĩnh: “Tóm lại, lễ đính hôn của Cung Âu không thể xảy ra chuyện gì, những chuyện tôi bảo ông làm cũng tạm thời bỏ qua một bên, nhất định phải làm lễ đính hôn tiến hành thuận lợi.”
“Dạ, Mộ thiếu.”
Bác sĩMặt sẹogật đầu.
Mộ Nghìn Sơ đứng ở đó, trên môi hiện lên một nụ cười, nhìn về phía xa.
Cung Âu, tôi nhất định sẽ bảo vệ lễ đính hôn của anh, để cho anh có thể thuận thuận lợi lợi mà làm đính hôn, trở thành một người không có chút quan hệ nào với Thời Tiểu Niệm.
Tuyệt đối sẽ không để lễ đính hôn có chút sai sót nào.
...
Trên đường, gió nhẹ nhàng thổi vào mặt rất dễ chịu, Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe cột tóc lên, làm thành một cái đầu tròn, không để cho gió thổi loạn tóc mình.
Cô quay đầu nhìn phong cảnh đang đi ngược.
Xe chạy vào thành phố sầm uất náo nhiệt, người càng lúc càng nhiều,xe Koenigsegg rất nhiều người đưa mắt nhìn theo, Cung Âu liền khép nóc xe lại, đóng kín không gian.
Trước đây anh không thèm chú ý điều này.
Aithích thì nhìn một tí.
Xem ra là anh thật sự rất muốn cùng cô qua một ngày, qua cuộc sống yên tĩnh nửa ngày.
Phía sau khẩu trang Thời Tiểu Niệm hiện lên một nụ cười khổ, Cung Âu lái xe, cuối cùng lái xe vào chỗ đỗ xe trước đại siêu thị.
Cái siêu thị lớn này cũng là siêu thị duy nhất mà cô cùng với Cung Âu từng đi, sợ rằng là anh chỉ nhớ duy nhất chỗ này có thể mua đồ ăn, hơn nửa năm không tới, bên ngoài siêu thị lại một lần nữa trang trí màu vàng, lấy màu đen làm chủ đạo, rộng rãi sang trọng.
Thời Tiểu Niệm xách túi bước xuống xe, đi vào chung với Cung Âu.
Lối vào siêu thị luôn không có nhiều khách hàng.
Cung Âu đẩy xe mua đồ đi vào chung với Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm tiện tay đặt túi xách lên xe, đi về phía khu rau cải, kệ xếp màu đen để rất nhiều loại rau cải tươi mới, cô càm một trái cà chua lên, nhìn Cung Âu: “Ăn cà chua không?”
“Làm gì?”
Cung Âu hỏi.
Từ bao giờ mà anh quan tâm đến cách nấu ăn? Không phải là ham ăn ham uống hay sao?
“Cà chua hầm thịt bò, cà chua trộn đường, cà chua xào trứng, canh cà chua.” Thời Tiểu Niệm liên tục đọc mấy món ăn mà cô biết làm.
“Chỉ có bốn sự lựa chọn?”
Cung Âu hỏi.
“Tôi chỉ biết làm bốn món ăn đó, nếu anh muốn ăn món khác tôi cũng có thể xem sách dạy nấu ăn mà làm.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Vậy thì làm tất cả!”
Cung Âu không chút suy nghĩ nói, đi đến bên cạnh cô, dọn hết tất cả cà chua bỏ vào giỏ xe.
“Làm tất cả?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên: “Vậy anh không muốn ăn món ăn khác sao?”
“Ăn!”
Cung Âu tiếp tục dọn, trong giỏ xe rất nhanh hiện lên một núi cà chua nhỏ.
Anh phải ăn bốn món cà chua, món khác cũng phải ăn, anh đây là chuẩn bị ăn cả một ngọn núi sao?
Suy nghĩ một lúc, Thời Tiểu Niệm mới đem cà chua bỏ về chỗ cũ, Cung Âu hung dữ trừng mắt nhìn cô. Cô nhìn Cung Âu, ánh mắt kiên định: “Quy cách của bữa trưa là mười hai món, tôi không nấu ăn nhiều hơn con số này.”
“Tại sao?” sắc mặt Cung Âu trầm xuống: “Em nấu cơm cho anh còn có yêu cầu?”
Anh ăn cơm có thể nói yêu cầu, vậy cô nấu cơm tại sao không thể nói.
“Tôi không muốn lần cuối nấu cơm cho anh ăn lại làm cho anh bội thực, ăn nhiều quá hư dạ dày.” Thời Tiểu Niệm nói bằng giọng nghiêm túc, tiếp tục trả cà chua về chỗ cũ: “Mười món ăn hai món canh, đây cũng đã là khẩu phần của sáu, bảy người. Anh cũng không thể ăn hết một lần.”
Cô hiểu rất rõ dạ dày của anh, chỉ cần là thức ăn cô làm, cái gì cũng sẽ ăn hết, chưa bao giờ nghĩ đến dạ dày mình có chịu được hay không.
Cung Âu mang khẩu trang đứng trước mặt cô, trợn mắt nhìn cô đầy bất mãn: “Em làm ba mươi món ăn, mỗi món anh ăn mấy miếng là được.”
“Không được, cho dù là để tủ lạnh, đồ ăn để lâu cũng không thể ăn.”
Thời Tiểu Niệm kiên quyết không chấp nhận, đem tất cả cà chua bỏ về chỗ cũ, chỉ để lại bốn quả, sau đó đi về phía trước, nhìn chằm chằm kệ đựng đồ ăn.
Cung Âu nhìn trên kệ chất đầy hành tây, sắc mặt không dễ nhìn, chuyển ánh mắt trừng Thời Tiểu Niệm, đang muốn biểu đạt sự bất mãn của mình, thì ánh mắt lại bị dính chặt.
Bên trong kệ hàng có để bóng đèn, Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn rau cải, ánh sáng của bóng đèn trắng như tuyết chiếu vào mặt cô, khiến mặt cô trở nên đặc biệt làm người khác động lòng.
“...”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt màu đen thâm thúy.
Người phụ nữ này trong mắt anh là người đẹp nhất, sau này không thể thấy được nữa, làm sao anh có thể cam tâm.
“Ăn đồ ăn này đi, trên kệ viết là có lợi cho vết thương, rất tốt.” Tiểu Niệm nhìn chăm chú vào giấy viết giới thiệu rau cải một lúc lâu, sau đó mới cầm lên nói, trong mắt có nụ cười, giống như là đã tìm được bảo bối gì vậy.
“...”
Cung Âu nhìn cô, giơ tay đè trán, cô còn biết quan tâm vết thương của anh.
Thời Tiểu Niệm đối mặt với ánh mắt của anh, nụ cười vụt tắt, sau đó đem đồ ăn thả vào trong xe.
Cung Âu rũ mắt nhìn một cái: “Đồ ăn này dáng vẻ thật xấu xí.”
“Xấu chỗ nào.” Đồ ăn mà còn sợ khó coi, ăn ngon là được.
“Chỗ nào cũng xấu, ăn vào sẽ bị hủy dung.”
Cung Âu chê nói.
“Yên tâm, đại tổng tài anh minh thần võ như anh, sẽ không bị hủy dung đâu.” Thời Tiểu Niệm vừa nói, vừa đẩy xe về phía trước.
Cung Âu đuổi theo, đoạt lấy xe đẩy từ trong tay cô, đẩy về phía trước.
Phía trước có một cặp tình nhân trẻ tuổi đi về phía này, cô gái vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, Thời Tiểu Niệm hơi cúi đầu, cứ nghĩ là đã bị nhận ra.
Bỗng nhiên nghe cô bé kia kích động nói: “Bọn họ đeo khẩu trang thậtcool nha, chúng ta cũng đi mua được không?”
“Khẩu trang thì có gìcool?” Đứa bé trai không hiểu hỏi.
“Chính làcoolnha, anh nhìn khẩu trang tình nhân rất đẹp, so với một số người mặc trang phục tình nhân đẹp hơn nhiều, em cảm thấy trên người bọn họ cũng giống như hiện lên bối cảnh âm nhạc đầy vẻ tú ân ái.” Đi qua sát vai nhau, cô gái kia vẫn còn đang kích động nói.
Khẩu trang tình nhân.
Lại nghĩ rằng bọn họ là tình nhân.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, Cung Âu đẩy xe đi bên cạnh cô, thân hình to lớn kèm theo khí tức mạnh mẽ.
Hai người đều im lặng không nói.
Tiểu Niệm suy nghĩ bốn chữ “Khẩu trang tình nhân”, còn Cung Âu đang suy nghĩ gì thì cô không biết.
Trong lòng cô có chút không yên nhìn kệ hàng xung quanh, giọng nói trầm thấp của Cung Âu vang bên tai cô” Thời Tiểu Niệm, bối cảnh âm nhạc của chúng ta là cái gì?”
“A?”
Thời Tiểu Niệm hơi sửng sốt, chuyển mắt nhìn Cung Âu.