Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 770: Chương 770: Chương 404: Giống như người xa lạ 2




Đây là vết thương mới bị ngày hôm qua, ở phía sau nơi tổ chức buổi tuyên truyền, có người không cẩn thận làm đổ hộp cà mèn đựng nước canh nóng bỏng, là Mộ Thiên Sơ kéo cô, kết quả tay mình lại bị đập vào tường bị thương.

“Chuyện nhỏ đừng để trong lòng.” Mộ Thiên Sơ đưa cho cô một ly café, thấy bên ghế sofa đầy truyện tranh nên ngồi vào bên trái cô: “Em đã kí mấy tiếng rồi, không bằng nghỉ ngơi đi.” Giọng nói của anh ôn hòa nhã nhăn, còn kèm theo cả sự đau lòng.

“Em kí cho xong rồi đi.” Thời Tiểu Niệm khẽ cười: “Dù sao ngày mai chúng ta cũng rời đi, em có thể ngủ ở trên máy bay.”

Ngày mai phải đi rồi, ngày hôm sau Cung Âu sẽ tổ chức đính hôn, giao thông toàn thành phố sẽ không thuận tiện.

Vốn cô không vội vã rời đi, dù sao lúc cô rời đi cũng sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, tai nạn lại ập tới.

Cô định để mẹ và tiểu Qùy về Ý trước nhưng mẹ như nhận ra điều gì đó nên kiên quyết không chịu về một mình, bắt buộc phải đi cùng cô, không để cô ở lại một mình.

Nói đến trở về ánh mắt Mục Thiên Sơ liền tối lại, “Lần trước em bảo anh chú ý Tịch gia, Tịch gia là gia tộc bí ẩn nhưng gần đây anh nghe được chính xác có người chú ý tới Tịch gia rồi.”

“…”

Nghe vậy, đô mắt Thời Tiểu Niệm tối lại.

Quả nhiên là vậy, không có tin tức nào xuống tay đối với cô, chú ý Tịch gia không phải là phong cách của La Kỳ, bà ta sẽ không tàn nhẫn đến mức đó.

Chỉ sợ Cung lão gia đã biết đến chuyện của Tịch Ngọc, cho nên cô và Tịch gia cùng bị để mắt tới.

Cô biết đến một ngày chân tướng cũng sẽ lộ ra, nhưng cô không nghĩ lại nhanh như vậy. Chẳng lẽ Mona cảm thấy thời cơ đã chín muồi cho nên diệt trừ người chướng mắt là cô sao, cho nên đồng ý làm mật báo cho Cung gia?

“Tiểu Niệm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Cung gia sao lại để mắt tới Tịch gia vậy?” Mộ Thiên Sơ cầm ly café hỏi.

“Thật ra chuyện này không có gì để nói, em muốn giữ chuyện này trong lòng.” Thời Tiểu Niệm thẳng thắn nói ra, cô không có cách nào nói rõ chuyện của Tịch Ngọc.

Đó là em trai cô.

Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ cũng không ép buộc cô nói gì, chỉ đáp lại: “Hiện tại xem ra về Ý cũng không phải là an toàn nhất, chỉ có thể đi một bước xem một bước, bất quá nói tới cũng cảm thấy lạ, đối phương không chỉ gióng trống khua chiêng rat ay với em một lần ngược lại luôn tạo ra chuyện ngoài ý muốn.”

Nhưng bọn họ không ngu, ngoài ý muốn một lần còn ai muốn nhiều lần đây?

Thời Tiểu Niệm uống một ngụm café, cảm giác chua xót như hòa tan trong miệng cô: “Em là bạn gái trước của Cung Âu, nếu trước buổi lễ đính hôn của Cung Au bị giết sẽ bị người khác nghĩ như thế nào, trở thành ngoài ý muốn sẽ tốt hơn.’

Hơn nữa nếu ngoài ý muốn đê Cung Âu biết được cũng không thể nói gì.

Còn nữa, Cung lão gia cũng cật lực niêm phong cất tài liệu Tịch Ngọc và Cung Ưu qua lại, để cho người Tịch gia biến mất trên thế giới này không một tiếng động, ông ta có thể hả giận mà không cần gây ra nhiều động tĩnh lớn.

“Đúng là tính toán tường tận.” Mộ Thiên Sơ đùa cợt.

“Năm đó thanh danh Cung gia rất thấp, sau này vào tay Cung lão gia mới tốt hơn, ông ta không có thủ đoạn thì Cung gia làm sao lớn mạnh được như bây giờ. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, được rồi, không nói mấy thứ này nữa, em tiếp tục kí tên đã.” Thời Tiểu Niệm nói xong liền đặt ly café sang một bên, vừa xoay ngón tay tiếp tục kí.

Mộ Thiên Sơ bị vị đắng của café làm cho nhíu mày, thuận miệng nói: “Café chỗ này thật là đắng, ngay cả một chút đường cũng không có.”

“Trong túi của em có.” Thời Tiểu Niệm lập tức đưa túi cho Mộ Thiên Sơ, sau đó lại cúi người ký tên.

“Cái gì?”Mộ Thiên Sơ sửng sốt, mở túi cô ra, chỉ thấy bên trong có một cái túi trong suốt, bên trong có nhiều bọc đường.

“Rõ ràng anh sợ đắng còn thích uống café, những nơi em đi tuyên truyền đều là café pha sẵn, ít khi thêm đường, cho nên em mới mang theo một túi lớn, anh tự thêm đi.”

Mộ Thiên Sơ cầm một túi trong tay yên lặng nhìn, sau đó cúi đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, cô đang kí tên, tóc xõa hai bên má, trông thật xinh đẹp và đáng yêu.

Anh nắm chặt cái túi, khóe môi nhếch lên, đôi mắt hẹp dài tràn đầy ý cười.

“Tiểu Niệm, sau khi về Ý anh dẫn em đi xem một kiệt tác của danh họa, nơi đó có bầu không khí của văn hóa phục hưng, nhất định em sẽ thích.” Mộ Thiên Sơ nhẹ giọng nói.

Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười: “Được.”

Nói xong cô lại cúi đầu kí tên.

Mộ Thiên Sơ thâm tình nhìn anh: “Tiểu Niệm, em biết không, chỉ cần em ở bên cạnh anh, cái gì anh cũng không so đo.”

“Ừ, anh muốn so đo cái gì?”

Thời Tiểu Niệm vừa kí tên vừa nói cũng không để trong lòng.

Chữ kí này thật là xấu.

“Khong có gì?”

Mộ Thiên Sơ thản nhiên nói, lại cúi đầu nhìn ly café trong tay, khóe môi nhếch lên rõ ràng, ánh sáng bên ngoài chiếu rõ khuôn mặt hai người bọn họ.

Đêm dài, chiếc xe đậu dưới hầm đỗ xe của bãi đậu xe Thiên Chi Cảng.

Thời Tiểu Niệm ngồi trong xe mệt đến nỗi ngủ quên, nhưng xe dừng lại cô vẫn mẫn cảm mở mắt ra, chi nghe thấy giọng nói Mộ Thiên Sơ vang lên bên tai: “Thiên Chi Cảng không có gì khác thường, chúng ta xuống xe đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.